Edit: Arisassan
Sáng sớm hôm sau, khi Trì Tu đánh quyền xong trở lại phòng, trông thấy Hàn Liệt hồng ngân đầy người nằm bẹp trên giường liền bước qua xốc chăn lên giúp cậu đắp lại, hồi tưởng lại đêm điên cuồng hôm qua, trong mắt lập tức lộ vẻ xấu hổ, mèo con tỉnh lại thế nào cũng giận dỗi cho xem.
Lúc Trì Tu giúp cậu đắp chăn thêm lần nữa thì Hàn Liệt mới tỉnh, vừa tỉnh đã mắng thầm thằng nhãi này vô số lần, nhớ đến các loại tư thế điên cuồng hôm qua, cậu liền cảm thấy ngượng chín mặt, Trì Tu còn cởi mở hơn cả một người hiện đại như cậu, đúng là mệt mỏi mà.
Cậu đột ngột mở to mắt xoay người lại, yên lặng nhìn chằm chằm Trì Tu: "Tại sao ngươi vẫn có thể tỉnh táo như vậy?", đây là vấn đề mà cậu không thể hiểu được, bên xuất lực nhiều nhất luôn là Trì Tu, thế sao dù ban đêm có điên cuồng cỡ nào thì sáng hôm sau thằng nhãi này vẫn có thể theo thói quen thức dậy đánh quyền luyện võ, mà cậu thì lại như một miếng dưa chua được lôi ra từ trong hũ ngâm, thật không công bằng tí nào.
Trì Tu dở khóc dở cười nhìn cậu, hóa ra là giận vì chuyện này, hình như đây đâu phải trọng điểm đâu: "Ta có nội lực, ngươi thì không."
Sau đó lại cười như không cười nói: "Chưa kể mỗi lần sau khi xong việc ngươi đều than phiền rằng thể lực của mình thật kém, nhưng lúc sáng hôm sau ta gọi ngươi dậy luyện võ thì ngươi lại giả bộ ngủ quên, phải trách ai bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-nong-gia-vien-lam-su/762874/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.