Edit: Arisassan
Sau khi Trì Tu rời đi, Hàn Liệt nhìn Hàn lão tam đang khổ sở ngồi đó, nói: "Cha, cha thấy khổ sở lắm à?"
Hàn lão tam luống cuống ngẩng đầu, nhìn nhi tử rồi nói: "Đúng vậy, cha thấy khổ sở lắm."
"Khổ sở vì gì chứ? Là khổ sở vì biết tứ thúc bị thương nhưng không có tiền chữa trị, hay khổ sở vì nãi nãi vốn có tiền nhưng lại không muốn mời lang trung đến khám cho tứ thúc? Hay là vì trong nhà không có bạc dư?" Hàn Liệt cười mỉm hỏi.
"Ý ngươi là gì?" Hàn lão tam đen mặt hỏi, trông ông giống người khổ vì bạc lắm sao?
Hàn Liệt cười nói: "Không có ý gì cả, chỉ muốn hỏi thử xem cha nghĩ thế nào thôi, vậy cha cảm thấy tại sao nãi nãi có tiền mà lại không muốn mời lang trung khám cho tứ thúc?"
"Chắc vì tiền trong nhà đều bị gia gia ngươi đem đưa hết cho đại bá rồi." Hàn lão tam cau mày nói.
"Thế cha có tin vào lí do đó không?" Hàn Liệt tiếp tục hỏi.
Hàn lão tam thở dài, vẻ mặt ảm đạm đi, nói: "Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, cha không hiểu mấy câu cong cong vẹo vẹo đấy đâu."
"Mẹ thì sao?" Hàn Liệt cũng không trực tiếp trả lời, mà ngược lại lại quay sang hỏi Nghiêm thị.
"Trong tay nãi nãi ngươi chắc chắn có tiền, bà ấy chỉ tiếc không muốn tiêu thôi, hồi đó để có tiền bốc thuốc cho ngươi cha ngươi phải đến xin gia gia lận." Nghiêm thị suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Hơn nữa nãi nãi ngươi muốn ép tứ thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-nong-gia-vien-lam-su/254193/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.