Lục Duy ghét bỏ mà nhìn hắn, trong mắt đều tràn ra khinh bỉ: "Ca nhi mỗi ngày đều phải dậy sớm như vậy, ngươi còn mỗi ngày hành hạ người ta như vậy, không bồi dưỡng tốt thì sao được, Hi nhi nhà ta cũng do được nuôi tốt, ăn ngon, còn ngủ trưa mỗi ngày, ai như ngươi, chậc chậc chậc, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc."
Lục Phong: "......" Nói đi cũng phải nói lại, ngươi đây là đang khoe mẽ à?
Lục Duy nhìn biểu tình của hắn, miễn cưỡng áp xuống tâm tư vui sướng khi thấy người gặp họa, có ý tốt mà nói: "Ngươi vẫn nên đối tốt với phu lang mình một chút, ca nhi lúc hoan ái chỗ kia vô cùng đau đớn, phải che chở cho y, để y nghỉ ngơi và ăn nhiều chút."
"Ngươi từ nhỏ liền có nhiều chủ ý, miễn cưỡng tin ngươi một lần." Lục Phong hừ nhẹ một tiếng, trong lòng âm thầm tính toán.
Hai người còn đang nói chuyện phiếm, đều là người trẻ tuổi huyết khí dương cương, thỉnh thoảng ngươi một câu ta một câu, tựa hồ đã lâu lắm rồi mới có lại cảm giác này.
Lục Duy nghe được thanh âm mềm mại của phu lang nhà mình, ngó Lục Phong một cái, đánh gãy lời hắn định nói, chủ động tiến lên tiếp nhận đồ vật trên tay tiểu phu lang.
"Phu quân, Hi Nhi chọn năm con vịt." Lưu Hi tranh công mở miệng, trưng ra khuông mặt nhỏ, rõ ràng là chờ được khích lệ.
"Để ta nhìn thử xem, chậc, đều không tồi, nhãn lực của HI nhi thật tốt, về sau nấu canh vịt cho ngươi ăn." Lục Duy tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ngoan-ngoan-tieu-phu-lang/764164/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.