Buổi chiều, cả nhà Tần Miễn không đi ra ngoài. Tần Duệ Kỳ Lôi Duệ Lân ở phòng khách xem TV. Lôi Thiết ngồi trên sô pha, hai chân xếp chồng, đùi đặt laptop, tay phải thuần thục rê phím chuột cảm ứng, căn bản không giống người mới học xài laptop được ba ngày, mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, dáng vẻ nom cực kỳ hấp dẫn. Tần Miễn bưng mâm hoa quả từ phòng bếp đi ra, không hiểu sao lại thấy ghen tị với chiếc laptop, cất bước sang ngồi ở tay vịn sô pha, im lặng nhìn chằm chằm nam nhân. Lôi Thiết ngẩng đầu, trong mắt loé ý cười, thuận tay đặt laptop lên bàn trà, ôm eo tức phụ kéo vào lòng, khoá môi đối phương. Tần Miễn trợn to mắt nghía sang hai đứa con, xác định sự chú ý vẫn luôn đặt vào tiết mục trong TV bèn thả lỏng, ôm vai nam nhân chuyên tâm đáp lại. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Về phòng?” Thanh âm khàn khàn của Lôi Thiết nhẹ nhàng thổi vào tai Tần Miễn. Tần Miễn run rẩy, thở gấp lắc đầu “Đang ban ngày ban mặt…” Nói thì nói vậy, hắn vẫn lưu luyến mút cánh môi nam nhân một phát thiệt mạnh, rồi làm như không có việc gì ngồi xuống cạnh y. Hai bàn tay nóng hổi vẫn nắm chặt lấy nhau, dần dịu đi xúc động của cơ thể. “Ba ba.” Lôi Duệ Lân kéo theo Tần Duệ Kỳ chạy đến trước mặt Tần Miễn. “Sao vậy?” Tần Miễn rút tay về, dịch mâm trái cây qua, ý bảo hai đứa con ăn chút hoa quả. “Ba ba, ta muốn đóng phim, ca ca cũng vậy.” Lôi Duệ Lân chỉ vào cậu bé đang tủi thân trốn trong góc tường khóc trên TV, tràn đầy hăng hái. Tần Miễn nhớ tới người đàn ông xưng là đạo diễn gặp trước đó “Sao tự dưng nghĩ đến chuyện này?” Lôi Duệ Lân nói: “Đóng phim chơi rất vui.” Tần Miễn hỏi đứa con lớn “Duệ Kỳ cũng có hứng thú?” Tần Duệ Kỳ gật đầu “Nếu có cơ hội cũng muốn thử xem.” Lôi Thiết tìm cái tên ‘Trần Dược’ trên mạng, có ảnh chụp, quả thật là người họ gặp trong công viên kia Còn có lời giới thiệu vắn tắt, gã là đạo diễn nổi danh trong nước, từng làm ra nhiều bộ phim màn ảnh rộng được hoan nghênh, trong đó 《 Tá tâm》công chiếu năm 2011 càng sáng tạo ra kỳ lục phòng vé trong nước, đến nay vẫn luôn xếp vị trí đầu bảng. Tần Miễn và Lôi Thiết có năng lực bảo vệ được hai đứa nhỏ, nếu chúng hứng thú với việc đóng phim thì để hai đứa đi thể nghiệm một lần cũng được. “Có thể, nhưng một khi tham gia hoạt động đóng phim, thời gian học của các ngươi sẽ ít đi. Ta và lão ba các ngươi không yêu cầu hai ngươi nhất định phải đạt hạng nhất nhì gì, nhưng không hi vọng sau này khi các ngươi nhập học lại xếp cuối lớp.” Tần Miễn nói chuyện ôn hoà mà không mất đi nghiêm nghị. Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng tự tin. Tần Duệ Kỳ dẫn đầu tỏ thái độ “Ba ba yên tâm.” “Ta và ca ca sẽ giám sát lẫn nhau.” Lôi Duệ Lân theo sát tiếp lời. Tần Miễn tìm ra danh thiếp của Trần Dược, gọi theo số bên trên. “Cho hỏi ai vậy?” Thanh âm đầu bên kia có chút khó chịu. Tần Miễn nói: “Trần đạo diễn, xin chào. Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở công viên.” “Anh là cha của cậu bé Lôi Duệ Lân!” Trần Dược kinh hỉ hỏi “Anh đồng ý chuyện lần trước sao?” Tần Miễn không phủ nhận “Con tôi có hứng thú đóng phim, nhưng nó không có kinh nghiệm diễn xuất.” “Không sao, có thể học.” Trần Dược quyết đoán nói “Tôi đang ở S thị, hiện có một hoạt động thử vai, các anh hãy đưa cậu bé đến đây.” “Xin hỏi địa chỉ là…? Được, gặp lại sau.” Cả nhà thu xếp một chút rồi lái xe đến địa chỉ Trần Dược nói. Lôi Thiết đã lấy được bằng lái xe, từ lúc có bằng, mỗi lần cả nhà ra ngoài, người lái cơ bản đều là y. Ở trong giới, Trần Dược nổi tiếng là có ánh mắt sắc bén, người được gã nhìn trúng, trải qua diễn thử gần như đều hợp vai. Lần trước sau khi nhìn trúng Lôi Duệ Lân, ‘Đoàn Đoàn’ trong cảm nhận của Trần Dược chính là Lôi Duệ Lân, bất cứ ai khác diễn vai Đoàn Đoàn gã đều cảm thấy không thích hợp, không phải tướng mạo không hợp thì là khí chất không xứng. Ngày đó sau khi đưa danh thiếp cho cha Lôi Duệ Lân, vẫn luôn không đợi được cuộc điện của đối phương, rơi vào đường cùng, đành tổ chức một lần thử vai nữa. Vì thời gian chính là tiền tài, bên đầu tư không có khả năng chờ gã vô thời hạn. May mắn tại thời khắc mấu chốt, gã vẫn nghe được tin tốt. Phó đạo diễn Trương Khung và đại biểu bên đầu tư phái tới, Tôn Kiến Văn chú ý thấy sau khi Trần Dược nhận cuộc điện thì trở nên hưng phấn rõ rệt. Trương Khung nói: “Trần đạo, gặp được chuyện gì vui sao? Cả nếp nhăn cũng hiện ra góp vui.” “Lát nữa chú em sẽ biết.” Trần Dược không nói thật. Hình tượng bên ngoài và tính cách của Lôi Duệ Lân đều rất phù hợp, nhưng có thích nghi được với diễn xuất hay không thì phải thử vai rồi mới biết. Gã lôi di động ra, gửi một tin nhắn cho trợ lý tiểu Chu, bảo hắn thêm tên của Lôi Duệ Lân vào danh sách thử vai. Tần Miễn, Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đến cao ốc Huy Hồng, đi thang máy đến tầng mười tám. Trong phòng hội nghị cỡ lớn đã có hơn ba mươi người lớn và bé trai khoảng bảy tám chín tuổi, tướng mạo đều thuộc dạng chuẩn cao, hoặc đứng hoặc ngồi, không ai nói chuyện, bầu không khí có chút khẩn trương. Nhóm người lớn nhìn thấy Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân, hơi có cảm giác nguy cơ. Này hai tiểu hài tử khí chất cùng tướng mạo đều rất xuất sắc. Lôi Duệ Lân khá là hào hứng, nhưng cố giữ điềm tĩnh, ngồi yên trên ghế. Tần Duệ Kỳ biết người vị đạo diễn kia nhìn trúng đệ đệ, cậu theo đến chủ yếu để hiểu biết mở mang thêm. Từng cậu bé và cha mẹ mình tiến vào căn phòng bên cạnh, lúc đi ra đều có chút ủ rũ. Người trung niên keo kính đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, nhìn lướt qua mọi người “Lôi Duệ Lân có đến không?” “Có ạ.” Lôi Duệ Lân đứng lên, mỉm cười với đối phương. “Tới lượt cháu.” “Cám ơn.” Lôi Duệ Lân lễ phép nói. Người nọ thấy nhóc và một đứa bé khác là cặp đôi song sinh, tầm mắt nhìn lâu hơn vài giây. Tần Miễn tiến lên “Chào anh, chúng tôi là người nhà của bé, có thể cùng nhau vào không?” “Dĩ nhiên là được.” Người đàn ông trung niên gật đầu. Một nhà Tần Miễn đi vào, Trần Dược, Trương Khung và Tôn Kiến Văn không khỏi mắt sáng rỡ. Tướng mạo và khí chất người nhà này xuất chúng như vậy, tùy tiện một người gia nhập giới giải trí đều sẽ gặp vận, căn bản là không chừa đường sống cho ngôi sao khác mà. Trần Dược quan sát Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân, nhìn chốc lát liền phân biệt được nhóc nào mới là Lôi Duệ Lân. Tuy nói diện mạo hai anh em giống nhau như đúc, nhưng khí chất khác biệt rõ ràng, Tần Duệ Kỳ là lạnh, Lôi Duệ Lân là ấm. Tần Miễn gật đầu chào nhóm người Trần Dược, cùng Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ đứng ở một bên. Lôi Duệ Lân thoải mái đi đến giữa phòng, đối diện với ba người Trần Dược “Chào ba chú, cháu là Lôi Duệ Lân, năm nay tám tuổi, hôm nay tới thử vai.” Trương Khung thầm gật đầu, phong thái bình thản và ánh mắt linh động đã cho bảy phần cảm giác vai Đoàn Đoàn. Trần Dược diễn giải cho Lôi Duệ Lân “Anh bạn nhỏ, hãy thử diễn một đoạn cho các chú xem. Nhân vật cậu sắm vai tên Đoàn Đoàn, trong kịch bản có một cảnh là người xấu tìm tới cửa, ý đồ muốn cướp con chip quan trọng trong tay anh trai cậu, nhưng anh trai cậu bị súng bắn bị thương, cậu phải tìm cách hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch về phía mình.” Trần Dược bảo tiểu Chu và nhân viên công tác tiểu Lưu phối hợp diễn với Lôi Duệ Lân, rồi ôn hoà hỏi Lôi Duệ Lân “Bắt đầu được chưa?” Lôi Duệ Lân khách khí mời tiểu Chu đóng vai anh trai đến đứng đối mặt với ba người Trần Dược, gật gật đầu với Trần Dược “Đã chuẩn bị xong.” Cậu bé còn nhỏ mà cảm giác màn ảnh lại mạnh như vậy. Trần Dược, Trương Khung kinh hỉ liếc nhau, ra hiệu cho tiểu Lưu. Tiểu Lưu làm một động tác đá văng cánh cửa, hung dữ nói với tiểu Chu: “Trần Khải, thức thời thì mau giao con chíp ra đây, nếu không mày sẽ biết tay tao” Vẻ mặt Lôi Duệ Lân biến đổi, lập tức trốn ra sau tiểu Chu, nhưng ngay sau đó liền nhận ra phản ứng của mình có vẻ rất chột dạ, lại thò ra nửa cái đầu từ sau người tiểu Chu, hai tay ôm bụng dưới, hai chân kẹp chặt, làm tư thế mót tiểu, nhỏ giọng nói với tiểu Chu: “Anh, em muốn đi tiểu.” Tiểu Chu sửng sốt. Lôi Duệ Lân không chờ tiểu Chu phản ứng, đề phòng liếc liếc nhìn tiểu Lưu, nhanh nhẹn tông cửa xông ra. Tiểu Lưu theo bản năng đuổi theo vài bước, rồi chợt hồi thần, lại dừng bước. Trương Khung nhịn không được vỗ tay: “Tốt lắm!” “Chính là cậu bé này, các anh hẳn không có ý kiến gì chứ?” Trần Dược nhếch miệng mỉm cười, ánh mắt không cho phép phản đối quét qua quét lại Trương Khung và Tôn Kiến Văn. Trương Khung, Tôn Kiến Văn lắc đầu, thật hài lòng với biểu hiện của Lôi Duệ Lân, hơn nữa họ tin tưởng vào ánh mắt của Trần Dược. Vai Đoàn Đoàn thuộc về Lôi Duệ Lân được quyết định như thế. Tiểu Chu cầm tập văn kiện đi tới trước mặt Tần Miễn “Chào các anh. Vì Lôi Duệ Lân vẫn chưa trưởng thành nên cần người giám hộ của bé đến ký hợp đồng. Không biết vị nào là người giám hộ của Lôi Duệ Lân?” Tần Miễn lấy giấy chứng nhận của hắn và Lôi Thiết ra, đưa cho đối phương “Hai Là cả hai chúng tôi.” Tiểu Chu nhìn giấy tờ chứng nhận, gật gật đầu. “Các anh xem qua hợp đồng, nếu không có vấn đề gì xin ký tên vào trang cuối cùng.” Sau khi Tần Miễn đọc kỹ từng điều khoản, sảng khoái ký tên vào ba bản hợp đồng. Tiểu Chu giao kịch bản cho hắn “Đây là kịch bản, để cậu bạn nhỏ đọc trước làm quen một chút. Lúc nào khởi quay, chúng tôi sẽ liên hệ với các anh.” Mãi đến khi lên xe, Lôi Duệ Lân mới vui vẻ hô to. “Ta có thể đóng phim rồi.” Tần Miễn mỉm cười đưa hợp đồng cho nhóc ta “Đọc thử coi có hiểu không. Duệ Kỳ, ngươi cũng xem đi, nếu sau này cũng có cơ hội đóng phim điện ảnh hay truyền hình, có thể lấy làm tham khảo.” Hai huynh đệ châu đầu xem nội dung hợp đồng. Tần Miễn bàn với Lôi Thiết “Hôm nay biểu hiện của nhi tử không tồi, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn mừng không?” Lôi Thiết: “Không nấu ngon bằng ngươi.” Tần Miễn thầm đắc ý “Thật hả?” “Ừm.” Lôi Thiết gật đầu. Thể xác và *** thần Tần Miễn đều sảng khoái “Được, về nhà thôi, ta nấu.” -Hết chương 214- ——-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]