Tần Miễn và Lôi Thiết biết Hiếu Huệ đế sẽ không dễ dàng thả họ đi, nhưng bọn họ nhất định phải đi.
Hiếu Huệ đế lãnh tĩnh lại rất nhanh “Nếu Lôi ái khanh và tôn phu nhân có uỷ khuất gì thì cứ nói với trẫm, loại chuyện ‘xin từ quan’ này không nên lấy ra đùa.”
Lý công công quỳ trên mặt đất, mồ hôi đầy đầu, thầm cầu nguyện Lôi Thiết biết thời biết thế thu lại lời vừa rồi.
Lôi Thiết kiên định nói: “Hoàng thượng, lòng của thần và nội tử đã quyết.”
Bầu không khí trong Ngự thư phòng nhất thời ngưng đọng. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào lời thông báo nôn nóng của nội thị: “Khải bẩm Hoàng thượng, Văn thừa tướng có việc gấp cầu kiến.”
“Truyền!”
Văn thừa tướng bước nhanh vào, vẻ mặt có phần nghiêm mặt và lo âu.
Hiếu Huệ đế nhướng mày. Chú ý thấy Lý công công mồ hôi xối xả quỳ trên đất, phu thê Trấn quốc công sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt Hiếu Huệ đế cũng khá là khó nhìn, Văn thừa tướng kinh ngạc trong lòng, nhưng không đủ sức tìm tòi nghiên cứu, sải bước đến trước ngự án.
Hiếu Huệ đế nâng tay ngăn cản đối phương hành lễ “Không cần giữ lễ tiết. Ái khanh sốt ruột như thế là có chuyện đại sự phát sinh sao?”
Văn thừa tướng mở miệng, giọng trầm thấp nặng nề: “Khải bẩm Hoàng thượng, cựu thần vừa nhận được cấp báo từ Lĩnh Châu. Mấy ngày trước, Vị huyện thuộc Lĩnh Châu xảy ra động đất.”
“Cái gì!” Hiếu Huệ đế kinh hãi “Tình hình thế nào?”
Hai tay Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568963/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.