Chương trước
Chương sau
Lôi Duệ Lân cũng gật đầu thật mạnh “Chúng do lão cha bắt về từ Tây Man, khẳng định là tốt nhất!”
Trưởng Tôn Hồng càng thêm hâm mộ, đề nghị: “Thử một lần là biết.”
Tần Duệ Kỳ nhìn về phía Tần Miễn, hỏi ý.
Tần Miễn nói: “Nhi tử, bây giờ chưa được. Ngươi và Duệ Lân còn chưa học cưỡi ngựa.”
Lôi Duệ Lân khẩn cầu: “Phụ thân, có ngài và lão cha ở đây sẽ không sao đâu. Cho ta và ca ca thử nhé?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn nhìn sang Lôi Thiết, Lôi Thiết gật đầu. Tần Miễn câm nín, kỳ thật nghiêm khắc mà nói, tuy Lôi Thiết yêu cầu rất nghiêm khắc đối với hai đứa con, nhưng luận về cưng chiều con cái, cũng không kém hơn hắn.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân mừng rỡ dắt hai con ngựa non ra.
Do tạm thời không có bàn đạp và yên ngựa đồng bộ, Tần Miễn, Lôi Thiết chỉ có thể ôm hai nhi tử lên ngựa.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân quả thật lớn gan, cầm dây cương, nhớ lại dáng vẻ phụ thân cưỡi ngựa trước đó, hai chân thúc nhẹ vào bụng ngựa, ngựa non liền vui thích cất bước chạy, tốc độ có lẽ không tính là nhanh, nhưng bốn vó cứng cáp, lông bờm tuyết trắng đón gió tung bay, hơn nữa có *** thần hăng hái, khí thế mạnh mẽ phụ trợ, khiến hai bé con vui vẻ ra mặt lại càng hăm hở. Trưởng Tôn Hồng càng thêm hâm mộ, lúc này cũng chẳng quan tâm tốc độ của ngựa non, hận người ngồi trên lưng ngựa không phải là chính nhóc.
Trần Mộc Phong trìu mến xoa xoa đầu nhóc.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân Việt càng cưỡi càng có cảm giác, hơn nữa đúc ra một ít kinh nghiệm, nhẹ nhàng vung dây thừng, ngựa non chạy càng nhanh càng lưu loát. Hai nhóc thích thú cười rộ lên.
Lôi Duệ Lân đắc ý ném cho Trưởng Tôn Hồng một ánh mắt lên mặt.
Trưởng Tôn Hồng chung quy vẫn là một bé con, rốt cuộc không nín được, ‘Oa’ một tiếng khóc lên.
Trần Mộc Phong vội vã dỗ dành “Đừng khóc đừng khóc, lát nữa trở về cũng bắt cha ngươi tìm cho ngươi một con.”
Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân sửng sốt, nhanh chóng dừng ngựa, dễ dàng nhảy xuống, chạy đến trước mặt Trưởng Tôn Hồng, hơi không biết làm sao.
“A Hồng, thực xin lỗi.” Lôi Duệ Lân rề rà nói xin lỗi.
Trưởng Tôn Hồng ngượng ngùng lau nước mắt “Không trách các ngươi. Ta sẽ bắt cha ta cũng tìm cho ta một con ngựa non.”
Lôi Duệ Lân cười “Hay quá! Đến lúc đó chúng ta cùng đi săn thú.”
Tần Miễn, Trần Mộc Phong bật cười.
Trần Mộc Phong nói: “Tần Miễn, Lôi Thiết, chúng ta nên cáo từ rồi. Các ngươi đi đường lâu như vậy cũng mệt, không trễ nãi các ngươi nghỉ ngơi.”
“Được.” Tần Miễn gật đầu “Ngày khác lại tụ.”
Sau khi Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hồng ra về, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đau lòng ngựa nhỏ, không cưỡi nữa, để hạ nhân dắt chúng về chuồng chăm sóc.
Tần Miễn phân phó Phúc quản gia mau chóng đặt làm hai bộ yên ngựa nhỏ mềm mại một chút.
Cả nhà bốn người tay trong tay về phòng.
Trước tiên Tần Miễn, Lôi Thiết đi tắm rửa tẩy gió bụi đường xa, rồi cùng nhau ăn một bữa trưa thịnh soạn.
Cơm nước xong xuôi, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều rất thông cảm cho phụ thân, để hai phụ thân nghỉ ngơi thật tốt, dẫn Kim Mao và Nhất Điểm Bạch rời khỏi.
Được nhi tử săn sóc khiến Tần Miễn, Lôi Thiết rất hưởng thụ, leo lên giường làm chuyện ưa thích nào đó rồi đánh một giấc đã đời. Tuy rằng với tu vi của bọn hắn, dù không ngủ nghỉ trong thời gian rất dài cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng ngủ là một việc hưởng thụ, cớ sao không làm?
Đến khi hai người tỉnh ngủ thì đã là cuối giờ Thân, kiểm tra bài học của các con xong, một nhà bốn người ngồi trò chuyện.
Ngày kế, Lôi Thiết vào triều sớm. Tần Miễn cũng muốn vào triều, thứ nhất, chức quan của hắn vẫn chưa bị bãi bỏ Thứ hai, hắn lập công lớn ở Tây quan, nhất định Hiếu Huệ đế sẽ ban thưởng cho hắn trong buổi lâm triều hôm nay, dù hắn không vào triều, Hiếu Huệ đế cũng sẽ triệu hắn tiến cung.
Hai phu phu chuẩn bị *** tươm, trong màn đêm lờ mờ cưỡi ngựa hướng đến hoàng cung. Tại cửa cung, nhóm văn võ đại thần cũng tiến cung vào chầu thấy hai người họ, không ai không nhiệt tình và khách khí chào hỏi họ.
Vào điện Thái Hòa, người chào hỏi ngày càng nhiều. Làm đôi phu thê duy nhất cùng nhau vào chầu, hai người bình tĩnh nhận mọi ánh nhìn chặm chặp tứ phía.
Sau khi Hiếu Huệ đế xuất hiện, quân thần kiến lễ, không cần nói năng rườm rà.
Hiếu Huệ đế hỏi lại chi tiết về quá trình tác chiến với Thổ La quốc, nghe xong, tán thưởng Lôi Thiết không tiếc lời “Cuộc chiến lần này với Thổ La quốc, không thể không kể công của Trấn quốc công, ban thưởng một bộ hoàng mã quái(1),thưởng mười vạn lượng hoàng kim, phong trưởng tử Trấn Quốc công, Tần Duệ Kỳ thành thế tử Trấn quốc công.”
Trước kết quả này, chúng đại thần không hề bất ngờ. Lôi Thiết vồn là Trấn quốc công chính nhất phẩm, đã không thể thăng hơn được nữa, chỉ có thể ban thưởng về các phương diện khác. Năm sau, Thổ La quốc sẽ cắt đất đền tiền cho Đại Hạ quốc, Hiếu Huệ đế không để ý mười vạn lượng hoàng kim này.
Lôi Thiết cúi đầu tạ ơn.
Hiếu Huệ đế nói tiếp: “Trấn quốc phu nhân cứu lại tính mạng cho hơn vạn tướng sĩ biên quan, cũng không thể bỏ qua công lao, huỷ bỏ chức vụ giám quân đặc sự, chuyển công tác sang Thái y viện, thưởng mười vạn lượng hoàng kim, ngoài ra, phong thứ tử Trấn quốc công, Lôi Duệ Lân thành An Bình huyện công.”
Hiếu Huệ đế lại chính thức phong quan cho hắn, Tần Miễn sửng sốt, nhưng trong trường hợp này không thể cự tuyệt, đành quỳ xuống tạ ơn.
Chúng đại thần âm thầm thổn thức. Nay cả nhà bốn người Trấn quốc công đều là ‘quan’, có thể nói là hết sức nở mày nở mặt.
Trước khi tan triều, Hiếu Huệ đế tuyên bố buổi tối trong cung tổ chức thịnh yến, khao thưởng tam quân.
Tan triều, mọi người sôi nổi chúc mừnh Tần Miễn, Lôi Thiết.
Không dễ gì mới ra khỏi cung được, tránh đi tầm mắt những người khác, Tần Miễn và Lôi Thiết nhìn nhau, vẻ mặt đều hơi nghiêm trọng.
Lôi Thiết thấp giọng nói: “Xem cử động này, Hoàng thượng dường như cố ý giữ chúng ta ở lại kinh thành, muốn từ quan e là không dễ.”
Tần Miễn cũng lo lắng, nhưng hắn làm người luôn lạc quan, cũng không quá mức sốt ruột “Ta thấy tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, hơn nữa sắp hết năm, tạm thời không nên đề cập chuyện từ quan trong lúc này. Qua một thời gian nữa hãy nói, chí ít phải đợi đến khi Tây Man quốc và Đại Hạ quốc đám phán chấm dứt.”
Lôi Thiết gật đầu.
Hai người về đến nhà không bao lâu, phần thưởng cho bọn hắn cùng với thánh chỉ sắc phong Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đến.
Trước kia, tuy Tần Duệ Kỳ là trưởng tử Trấn quốc công, nhưng không có sắc phong nên không phải là thế tử Trấn quốc công, nay cậu nhóc mới là người kế thừa hợp pháp của Trấn quốc công, bình dân gặp cậu phải hành lễ, hơn nữa tương lai có thể thừa hưởng tước vị ‘Trấn quốc công’. Lôi Duệ Lân cũng không kém, phẩm cấp ‘An Bình huyện công’ ngang với phẩm cấp thế tử nhà công hầu bá tước, từ nay huyện An Bình chính là đất phong của Lôi Duệ Lân, chờ cậu nhóc đầy mười sáu tuổi, thuế thu của huyện An Bình chỉ cần nộp một nửa lên triều đình, còn lại toàn bộ thuộc về cậu.
Tần Miễn và Lôi Thiết có danh Trấn quốc phu nhân và Trấn quốc công cao quý, nhưng bình thường chưa từng có cử chỉ hành vi thị quyền, loại thái độ này cũng ảnh hưởng đến Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân. Hai tiểu gia hỏa chỉ cảm thấy mới lạ về thân phận mới của mình, ngoài ra vô cùng điềm đạm.
Tần Miễn, Lôi Thiết rất hài lòng với biểu hiện của các nhi tử.
Cùng ngày, hạ lễ đua nhau đến tới tấp, không cầu có thể ôm đùi, chỉ mong ít nhất kết thiện duyên. Để phòng ngừa đại hoạ, Tần Miễn dứt khoát nhận hết, nhưng ngày khác cho người đi đổi những thứ có thể đổi thành tiền bạc, toàn bộ quyên cho triều đình, nói rõ là làm quân phí. Hành động này đương nhiên là để tiêu trừ kiêng kỵ của Hiếu Huệ đế đối với Lôi Thiết tay nắm quân quyền (Mục đích căn bản là vì tránh phiền phức). Ngươi nói coi, ngươi nắm binh quyền thì thôi, còn qua lại thân thiết với nhiều đại thần như vậy, có thể không khiến Hoàng đế kiêng kỵ sao?
Hiếu Huệ đế rất vừa lòng với việc này, càng thêm tín nhiệm Tần Miễn, Lôi Thiết. Đám người tặng lễ thì sao vui lòng được, nhưng đã hiểu một đạo lý, Tần Miễn Lôi Thiết là người có nguyên tắc, sau, họ có đưa hạ lễ chỉ trọng tâm ý, mà không phải chọn món xa hoa đắt tiền. Đó là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Buổi tối, khánh công yến đúng hẹn mà tới.
Khánh công yến, ngoài ăn uống ca hát và tiến hành phong thưởng toàn bộ người có công với chiến dịch, chuyện đặc biệt đáng nhắc là, Hiếu Huệ đế quyết định tổ chức hoạt động săn thú trong vòng ba ngày, từ Hai mươi sáu đến Hai mươi tám tháng Chạp tại khu săn bắn Hoàng gia, một là để thần dân cùng vui, hai cũng là ban thưởng con mồi cho các đại thần một cách trá hình, để họ đón một năm mới phong phú.
Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân từ lúc có được ngựa non vẫn luôn đợi được đi săn thú, sau khi biết tin Hoàng thượng bá bá muốn mời các nhóc đi săn thú, liên tục mấy ngày đều đích thân chăm sóc ngựa non mình kỹ lưỡng. Trong lòng hai nhóc cũng hiểu cưỡi ngựa non đi săn không nhất định có thể bắt được con mồi, nhưng săn thú cũng không phải chỉ vì con mồi, còn là tận hưởng lạc thú, thế nên cả hai đều hăng hái bừng bừng.
Tần Miễn còn đặc biệt đặt người may bộ đồ săn và cung tiễn thích hợp cho hai nhóc sử dụng.
Ngày Hai mươi sáu tháng Chạp, tuyết rơi rất nhiều, tăng thêm vài phần lạc thú cho hoạt động săn bắn ngày đông. Săn thú trên đất tuyết rõ ràng thú vị hơn đất khô cứng cằn.
Sáng sớm, một nhà bốn người ăn sáng rất sớm rồi tự cưỡi ngựa của mình đến khu săn bắn hoàng gia. Bốn người mặc trang phục đi săn màu đỏ giống hệt nhau, về phần tại sao chọn màu đỏ, là vì sắc đỏ ở giữa vùng đất tuyết rất nổi bật, lỡ như gặp phải chuyện ngoài ý muốn, có thể nhanh chóng tìm được đối phương hơn. Trên cổ hai chú ngựa non cũng cột vòng gấm màu đỏ. Trang bị trên người cả bốn đều như nhau, lưng đeo nghiêng cung tên, hầu bao treo thắt lưng chứa thuốc trị thương, túi nước và lương khô.
Cả nhà bốn người tướng mạo xuất sắc, khí chất xuất chúng, cưỡi ngựa đi giữa phố xá kinh thành, ánh mắt người trên đường đều nhịn không được dồn lên người họ, dùng cách nói của Tần Miễn thì chính là ‘Tỷ lệ ngoảnh đầu trăm phần trăm’.
Đến khu vực săn bắn hoàng gia, tầm mắt nhóm thị vệ và đại thần cũng vừa đến đều ném sang đây, rất hâm mộ Tần Miễn, Lôi Thiết có hai nhi tử xuất sắc, cũng hâm mộ trang phục độc đáo của cả bốn, thật sự rất bắt mắt.
Sau khi tám thị vệ canh giữ lối vào khu săn bắn hoàng gia hồi thần, lập tức cung kính hành lễ.
“Bái kiến Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, thế tử Trấn quốc công, An Bình huyện công!”
Cho dù là người không biết rõ thân phận họ, nghe thấy chuỗi danh hào này liền biết một nhà này không phải tầm thường.
Lôi Thiết lãnh đạm gật đầu “Miễn lễ.”
Bốn người giục ngựa đi vào.
Bởi vì Hiếu Huệ đế thích náo nhiệt, người tham gia hoạt động ngoài văn võ đại thần, còn có nhi tử của họ, nên lúc này trong khu săn bắn, khắp nơi đều là người, có không ít công tử cẩm hoa y phục.
Vốn có người thấy hai đứa bé cưỡi ngựa non đi tham gia săn bắn, cảm giác có chút buồn cười, định tiến lên chê cười một phen, nhưng vừa nghe xưng hô của thị vệ với họ thì lập tức bỏ ý định. Một nhà Trấn quốc công, người bình thường không trêu chọc nổi.
Ở khu vực săn thú đã cho dựng lên vài lều trại. Cả nhà bốn người giục ngựa đi về phía lều trại lớn nhất, thủ vệ nhiều nhất.
Hiếu Huệ đế, Minh thân vương, Trần Mộc Phong đang ở bên trong tán gẫu.
Lý công công xốc rèm cửa lên, mặt mày tươi cười đi vào “Khải bẩm Hoàng thượng, một nhà Trấn quốc công đã đến.”
Hiếu Huệ đế ngạc nhiên hỏi: “Có phải Duệ Kỳ, Duệ Lân cưỡi con ngựa non Trấn quốc công cho chúng đến đây?”
Lý công công đáp: “Dạ phải. Hai con ngựa non toàn thân trắng toát, quả thật xinh đẹp vô cùng.”
Hiếu Huệ đế dậy hứng thú “Đi thôi, đi ra ngoài xem.”
Mấy người ra lều trại, vừa vặn bốn người Tần Miễn cưỡi ngựa tới, nhanh chóng xuống ngựa hành lễ.
“Chúng thần xin thỉnh an Hoàng thượng.”
“Bình thân.” Vừa rồi Hiếu Huệ đế thu một màn Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân ngồi trên lưng ngựa vào mắt, nhịn không được cười nói “Ha ha… Quả nhiên là hai con ngựa tốt. Bộ dáng Duệ Kỳ Duệ Lân ngồi trên lưng ngựa vừa nãy cũng uy phong lắm. Bất quá ngựa nhỏ như vậy, có thể săn được con mồi sao?”
Lôi Duệ Lân tự tin nói: “Hoàng thượng bá bá, nhất định có thể. Duệ Lân và ca ca bắt được con mồi sẽ chia một phần cho Hoàng thượng bá bá.”
Hiếu Huệ đế mừng rỡ “Được! Trẫm chờ.”
Lúc này, Trưởng Tôn Hách và Trưởng Tôn Hồng cưỡi ngựa lại đây.
-Hết chương 198-
Chú giải:
Hoàng mã quái: Mã quái màu vàng. Mã quái là phục sức của quan viên thời Mãn Thanh, màu sắc mã quái liên quan đến địa vị người mặc. Trong đó màu vàng là màu chuyên dùng cho Hoàng đế, chỉ có người được Hoàng đế ngự ban mới có thể mặc màu vàng. Người được thưởng Hoàng mã quái đại biểu cho có được sự tin sủng của Hoàng đế.
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.