Hiếu Huệ đế nghĩ tới Tần Miễn biết y thuật, cười xong còn ra vẻ không biết “Dương ái khanh, khanh thật hồ đồ! Nếu có bệnh không tiện nói ra thì đi tìm thái y trong Thái y viện là được, cũng không thể đi tìm phường giang hồ bên ngoài, vạn nhất để trễ, bệnh tình càng nghiêm trọng thì sao… Ai!”
Gần như tất cả đại thần đều dùng hốt bản(1) chắn trước mặt cười trộm, nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng. Lão thần niên kỷ lớn chút thì dùng ánh mắt đau đớn nhìn Dương đại nhân, âm thầm nói hắn làm nhục thân phận. Đương nhiên, một vài đại thần cũng có ý tặng mỹ nhân cho Trấn quốc công thì sắc mặt âm u, khá bất mãn với Trấn quốc công và Trấn quốc phu nhân.
Một vị đại thần hảo tâm đỡ Dương đại nhân đứng dậy.
“Khải bẩm Hoàng thượng, vi thần không có…” Dương đại nhân mặt đỏ như mông khỉ, ngón tay run rẩy chỉ vào Lôi Thiết, lòng cực hận “Là… là Trấn quốc phu nhân, hắn…”
Lôi Thiết lạnh giọng chất vấn: “Dương đại nhân, ăn nói cẩn thận. Có quan hệ gì với nội tử chứ?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Một số đại thần giỏi ngầm hiểu thánh ý, thấy Hiếu Huệ đế cười mà không nói, liền biết hoàng đế vui vẻ xem trò này, bèn lớn mật ồn ào: “Dương đại nhân, chẳng lẽ ý ngài là, sở dĩ ngài bị như thế là do Trấn quốc phu nhân hạ thủ? Ngài cũng không thể oan uổng Trấn quốc phu nhân chứ, vô duyên vô cớ, sao Trấn quốc phu nhân lại gây khó dễ cho ngài?”
Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568935/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.