Chương trước
Chương sau
Tim Tần Miễn như vọt lên tới cổ họng. Nói cho hài tử sớm như vầy có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng đây quả thật là vấn đề hai đứa cần đối mặt.
Viên Viên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, không cho là đúng “Lão cha, chúng ta biết chúng ta không có nương, từ năm một tuổi đã biết.”
Tần Miễn buồn cười, tâm nói: Nhi tử, ngươi chắc chắn lúc ngươi một tuổi đã biết chuyện chứ?
“Thì sao chứ? Lão cha và phụ thân đều rất lợi hại, những người khác muốn hai phụ thân cũng không được. Chúng ta không cần nương, có lão cha và phụ thân là đủ rồi.” Mãn Mãn ưỡn bộ ngực nhỏ, mặt đầy tự hào.
Viên Viên đi đến trước mặt Tần Miễn, kiễng mũi chân hôn má hắn, tiểu mặt than nhiễm một tầng đỏ ửng “Phụ thân, đừng lo lắng.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Mãn Mãn không cam tâm yếu thế, cũng hôn bên má bên kia Tần Miễn một cái.
Tần Miễn nháy mắt được hai đứa con chữa khỏi, cùng lúc kéo hai đứa vào lòng, cười to thanh thản “Giỏi, không hổ là con ta! Các ngươi nhớ kỹ, nếu như có người mắng các ngươi, các ngươi liền dùng lời không thô tục mà mắng trả.”
Lôi Thiết khẽ lắc đầu, không nói chen vào.
“Vạn nhất có người đánh các ngươi, đừng khách khí, cứ đánh trả!” Vẻ mặt Tần Miễn giận dữ, tựa như nhi tử mình bị đánh thật rồi. Ý cười chợt hiện trong mắt Lôi Thiết.
Viên Viên vỗ vỗ trấn an phụ thân đang kích động, bình tĩnh nói: “Phụ thân có biết câu ‘Không đánh vẫn khiến kẻ địch khuất phục’? Yên tâm.”
“Đánh nhau, rất không nhã nhặn.” Mãn Mãn xua tay, ngạo nghễ nói “Phụ thân biết thế nào là ‘Mượn đao giết người’ không? Yên tâm.”
Khoé miệng Tần Miễn run rẩy.
Lôi Thiết khen ngợi vỗ vỗ bả vai hai tiểu gia hoả, ôm đứa lớn xác vào lòng “Ta đã nói, hai nhi tử rất thông mình.”
Tần Miễn không phản bác được, bất quá cuối cùng đã an lòng.
Sáng sớm hôm sau, phỏng chừng vừa qua khỏi giờ Mẹo, Tần Miễn liền nghe tiếng động Lôi Thiết mặc quần áo, mơ mơ màng màng mở nửa mắt ra, đại não vẫn chưa tỉnh hẳn “A Thiết, sao huynh…”
Lôi Thiết cúi người hôn môi hắn “Ngủ tiếp đi. Hôm nay vào triều.”
“A, mọi chuyện phải cẩn thận…” Tần Miễn chậm chạp nhớ ra Hiếu Huệ đế chỉ cho Lôi Thiết ba ngày nghỉ, ôm lấy cổ nam nhân hôn môi, rồi rúc vào ổ chăn cọ cọ, nhắm mắt lại, một chân còn thò ra ngoài.
Lôi Thiết đặt nó vào lại ổ chăn, mặc quần áo tử tế, ra sân luyện công luyện hai bộ quyền pháp rồi trở lại tịnh phòng tắm rửa thay triều phục, mang theo hai tùy tùng ra cửa.
Tần Miễn nghe bước chân y xa dần, mở mắt ra, xốc chăn rời giường. Rửa mặt, luyện công, tắm rửa, thay quần áo, làm xong mọi thứ thì đã là đầu giờ Thìn, tiếp đó đi đến phòng hai hài tử.
Hai hài tử tuy nhỏ, nhưng đã nuôi dưỡng thói quen sinh hoạt tốt giống hai phụ thân, lúc Tần Miễn đến, hai đứa đều đã rời giường, tự mặc quần áo và rửa mặt xong.
Tần Miễn nhìn chúng và bốn thư đồng tập luyện, chờ bọn nhóc tắm rửa thay quần áo xong, cùng chúng dùng bữa sáng.
Lúc này, trời đã sáng choang.
Xét thấy bé trai nên nuôi thả, Tần Miễn chỉ tiễn bọn nhỏ lên xe ngựa. Xe ngựa này là do triều đình phân phối, làm theo quy chế phủ Trấn quốc công, từ giờ chuyên dùng đưa đón Viên Viên Mãn Mãn đến trường về nhà. Người ngoài nhìn thấy là xe ngựa phủ Trấn quốc sẽ kiêng dè, không dám mạo phạm, cũng là một loại bảo hộ cho Viên Viên Mãn Mãn.
Lôi Tần Cung, Lôi Tần Thuận phụ trách đưa rước sáu đứa nhỏ. Ngồi xe ngựa qua lại nhiền lần khá rầy rà nên Viên Viên Mãn Mãn không về nhà giữa trưa, Lôi Tần Cung, Lôi Tần Thuận sẽ đi đưa cơm trưa cho chúng.
Nhìn xe ngựa khuất xa, Tần Miễn xoay người vào nhà. Hôm qua, hắn đã viết bái thiếp gửi tới phủ Mộc quận vương, nói hôm nay muốn đến bái phỏng, cũng thu được hồi thiếp, chờ Lôi Thiết hạ triều trở về, bọn hắn sẽ cùng đi.
Đầu giờ Tỵ, Lôi Thiết mới quay về. Ngồi trên lưng ngựa phi nhanh, uy phong lẫm lẫm, trong mắt Tần Miễn tràn ngập thưởng thức và ca ngợi. Lôi Thiết còn phải đến quân doanh giao tiếp với tướng lĩnh thống lãnh tam quân, chỉ nói với hắn vài câu rồi vội vàng cưỡi ngựa đi, đồng thời dẫn Lôi Tần Trung, Lôi Tần Huệ theo, đầu giờ Ngọ lại vào nhà, mang về hai mươi binh sĩ cao to rắn rỏi trong quân doanh, về sau hai mươi người này chính là cận vệ của hắn.
Tần Miễn phân phó tiểu tư vào trù phòng dặn bưng bữa sáng lên, thầm oán Hiếu Huệ đế “Thời gian vào chầu quá không hợp lý rồi, bữa sáng kéo tận tới giờ này.” May mà Lôi Thiết đã không cần ăn ngũ cốc, nếu không hắn sẽ viết thư đến hoàng cung khiếu nại.
Lôi Thiết: “Hôm nay chủ yếu là giao tiếp với quân đội, nên mới trễ chút.”
Tần Miễn mở tủ quần áo, chọn đồ cho y “Huynh mặc màu trắng luôn nhé?”
“Ừ.” Lôi Thiết đánh gia bộ áo bào trắng của tức phụ, gật đầu.
Tần Miễn chọn cho y một bộ gồm lý y trắng ***, áo trong vạt chéo cũng trắng, vạt áo thì màu lam nhạt, phối với đai lưng đồng màu, áo khoác ngoài bằng lông cừu trắng, trong khí chất lạnh lùng mang theo hai phần tiên khí siêu trần thoát tục, tôn thêm sức hấp dẫn.
Phúc thẩm đưa bánh bao nóng và canh nóng lên rất nhanh.
Tần Miễn lúc này mới hỏi: “Lâm triều có thuận lợi không?”
Lôi Thiết: “Hết thảy nhìn như bình thường.”
Tần Miễn khẽ nhíu mày. Hiếu Huệ đế triệu Lôi Thiết hồi kinh vốn đột ngột, lúc lâm triều hết thảy bình thường, trái lại là rất không bình thường. Nhưng hắn không quá mức để tâm, là hồ ly thì cuối cùng sẽ lộ cái đuôi, hiện tại gấp cũng vô ích.
Chờ Lôi Thiết ăn xong bữa sáng, hai người cưỡi ngựa đi Mộc vương phủ. Cưỡi ngựa tự tại hơn ngồi xe nhiều, các con đường của kinh thành cũng đủ rộng, hai người đều chọn cưỡi ngựa. Lôi Tần Nhạc đánh xe ngựa to mang từ quê nhà theo sau, trong xe chứa lễ vật tặng cho Trần Mộc Phong.
Chuyện Nguyên Định Tây tướng quân Lôi Thiên Nhận được phong làm Trấn quốc đại tướng quân và Trấn quốc công sự đã truyền khắp kinh thành, được Hoàng thượng phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Tần Miễn cũng bị chú ý theo. Hai người cưỡi ngựa đi trên đường, một đường bị vô số ánh mắt đánh giá mà vẫn mặt không đổi sắc, bình thản ung dung đến Mộc quận vương phủ.
Mộc quận vương, Trần Mộc Phong là trưởng tử của Trần Quảnh Minh, đệ đệ đồng phụ đồng mẫu với Hiếu Huệ đế. Trần Quảng Minh được Hiếu Huệ đế phong làm Minh thân vương, theo đó, Trần Mộc Phong chính là thế tử thân vương, địa vị vốn đã tôn quý, sau lại được Hiếu Huệ đế đặc phong làm quận vương, ban phủ đệ riêng, có thể thấy Hiếu Huệ đế rất gần gũi với một mạch này của Trần Quảng Minh.
Đây là lý do sau khi Mộc Thần triển lãm lệnh bài cho Lôi Thiết xem, Lôi Thiết liền tin thế lực của Mộc Thần đủ lớn mạnh. Tuy lúc đó y không xem toàn diện tấm lệnh bài, nhưng nhận ra được ấn ký độc nhất của hoàng gia.
Cửa phủ Mộc quận vương mở rộng, Trần Phúc không biết đứng chờ sẵn bao lâu, cung kính mời Tần Miễn, Lôi Thiết nhập phủ.
Trần Mộc Phong nhận được tin, cười to ra nghênh đón, ánh mắt đảo qua bốn người Tần Miễn, Lôi Thiết, Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung, chắp tay nói: “Trấn Quốc công, Trấn quốc phu nhân, lâu ngày không gặp, vẫn khoẻ chứ? Mà nói thế nào hai ngươi cũng có danh hàm nhất phẩm, đi ra ngoài chỉ dẫn theo hai người có phải keo kiệt quá không? Trong kinh thành có không ít người đang chờ chê cười các ngươi đấy.”
Hắn vừa nói vừa mời Tần Miễn, Lôi Thiết vào trong.
Trần Mộc Phong là bằng hữu Tần Miễn và Lôi Thiết, nhưng cũng là cháu ruột Hiếu Huệ đế. Tần Miễn tránh nặng tìm nhẹ nói “Đâu phải ngài không biết ta và A Thiết tuỳ tính thành quen, không quen ra vẻ tiền hô hậu ủng.”
Lôi Thiết: “Quấy rầy. Hi vọng ta và nội tử đăng môn sẽ không mang đến phiền toái cho ngươi.” Nay Lôi Thiết thống lĩnh tam quân, bao gồm ba vạn tiền quân, ba vạn trung quân và ba vạn hậu quân, là tướng lĩnh có số quân binh nhiều nhất trong các võ tướng, bất kể qua lại thân cận với vị quyền quý nào đều có khả năng khiến Hoàng đế nghi kỵ, cho dù Trần Mộc Phong là cháu ruột của Hoàng đế cũng vậy.
Trần Mộc Phong ra hiệu hạ nhân lui sang một bên, tự mình châm trà cho bọn hắn “Sẽ không. Hoàng thượng biết lúc ta ở huyện Chiêu Dương đã quen biết các ngươi, ôn chuyện cũng không sao.” Hắn ta nhìn Lôi Thiết, cười nói “Lúc đó ta đã cảm thấy Trấn quốc công khí thế bất phàm, không giống người thường, lại không nghĩ ngươi chính là Đại tướng quân Lôi Thiên Nhận đỉnh đỉnh đại danh. Nhớ năm đó phụ vương thường xuyên kể ta nghe cố sự Lôi Thiên Nhận ba lần áp chế Tây Man, ta có thể kể lại mà không khớp chút nào.” Trần Mộc Phong nhỏ hơn Lôi Thiết bốn tuổi. Lôi Thiên Nhận mười sáu tuổi nhập quân, mười bảy tuổi nổi danh, khi đó Trần Mộc Phong còn là tiểu tử choai choai.
Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Chuyện cũ đã qua.”
Trần Mộc Phong nghe nói vết sẹo trên mặt Lôi Thiết có liên quan đến Hoàng gia, tự nhiên dời đề tài, nâng chén trà lên, lời nói mang theo trêu ghẹo “Lúc trước che giấu thân phận là bất đắc dĩ, Trấn quốc công cùng Trấn quốc phu nhân đừng trách ta nhé”
Tần Miễn lắc đầu, cũng nâng chén “Mộc quận vương quá lời, chúng ta còn chưa đa tạ ngài cho người thu xếp phủ Trấn quốc công. Nếu không phải có Trần Phúc, mấy ngày đầu chúng ta nhập kinh e là bận đến sứt đầu mẻ trán. Đa tạ!”
“Nhấc tay chi lao mà thôi.” Trần Mộc Phong bại trận trước “Được rồi, thời điểm không có người ngoài chúng ta vẫn nên gọi thẳng tên nhau đi, chứ vầy nghe rất không tự nhiên. Kinh thành có các ngươi… về sau hẳn sẽ rất náo nhiệt. Các ngươi cần cẩn trọng nhiều hơn, nhất là Lôi Thiết, trong trường thao luyện, đao kiếm không có mắt, bình thường khi thao luyện phải cẩn thận một chút.”
Đôi con ngươi của Tần Miễn đột nhiên trở nên sắc bén.
“Đa tạ quan tâm.” Lôi Thiết nhàn nhạt chắp tay với Trần Mộc Phong.
Sau, ba người chỉ trò chuyện vài việc đâu đâu thú vị.
Giữa trưa, Tần Miễn và Lôi Thiết dùng bữa tại Mộc quận vương phủ rồi mới cáo từ. Trừ Hiếu Huệ đế, khẳng định còn nhiều người biết Trần Mộc Phong và họ đã sớm quen biết, nếu không ăn trưa liền đi, chỉ sợ người ta còn cho rằng bọn hắn chột dạ, còn không bằng thoải mái, vô tư phóng khoáng.
Hai người cưỡi tông mã và hắc mã, nói chuyện phiếm.
“A Thiết, Mộc quận vương nhỏ hơn huynh bốn tuổi nhỉ, năm nay hẳn là hai mươi sáu. Nhưng sao ta thấy trong phủ hắn trống trải quá vậy?”
“Hắn giống với chúng ta.”
“Hả?” Tần Miễn kinh ngạc một phen, rồi cười nói “Sao huynh biết vậy? Chẳng lẽ huynh cũng ngồi tám nhảm với người khác hả?”
Lôi Thiết ho nhẹ, bất đắc dĩ liếc nhìn hắn “Vô tình nghe nói.”
“Cụ thể ra sao?” Tần Miễn tò tò truy vấn, kéo dây cương, tông mã và hắc mã gần như sát rạt vào nhau.
Lôi Thiết thật sự không quen nhàn thoại sau lưng người khác, nhưng tức phụ hỏi thì phải trả lời, bèn nhỏ giọng nói: “Nghe nói sở dĩ lúc trước hắn ở lại huyện Chiêu Dương lâu như vậy là để tránh né một người. Về phần là ai thì không biết.”
Tần Miễn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, liền thôi, không truy hỏi nữa, dù sao hỏi chuyện bát quái của bằng hữu cũng không tốt.
-Hết chương 171-
Tui có chuyện muốn nói: Anh Mộc quận vương cũng có chồng đoá, đố các bạn (ai chưa đọc bản QT nha) biết đó là ai??? Đã từng xuất hiện rùi nha.
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.