“Tạp gia xin thỉnh an Lôi đại tướng quân! Lâu ngày không gặp, Lôi đại tướng quân vẫn khoẻ?”
Chúng thôn dân đều trợn mắt chết đứng, nhìn Lôi Thiết với vẻ kinh nghi, phản ứng đầu tiên là chẳng lẽ đối phương nhận lầm người? Nhưng Lôi Hướng Trí không có phản bác lời của nam tử trung niên, đáy lòng mọi người minh bạch, thì ra Lôi Thiết thật sự là đại tướng quân, ánh mắt tức thì lại tràn ngập khiếp sợ cùng kính sợ.
Viên Viên Mãn Mãn tò mò nhìn sang, Tần Miễn bình tĩnh dắt hai đứa con qua một bên, trốn sau đám người, nhìn Lôi Thiết, đáy mắt hiện tia sầu lo và cảnh giác. Vì sao thái giám thiếp thân bên người hoàng thượng bỗng dưng cố ý chạy đến thôn Thanh Sơn gặp A Thiết?
Hắn nhìn về phía Lôi Hướng Trí mang ý hỏi, Lôi Hướng Trí hơi hơi gật đầu với hắn, hắn mới ngầm thả lỏng một tí, không phải tin xấu là được.
Môi lý chính run run, nhất thời mất tiếng. Lôi Thiết vậy mà là một vị đại tướng quân, tin tức này thực quá kinh người. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết tránh đi cái hành lễ của vị công công, nhàn nhạt nói: “Lý công công không cần đa lễ, ta sớm đã không còn là đại tướng quân.”
Viên Viên nhìn Tần Miễn, hai mắt lóe sáng, hạ giọng hỏi: “Phụ thân, lão cha là đại tướng quân?”
Cặp mắt Mãn Mãn cũng lấp la lấp lánh.
Tần Miễn gật đầu. Hai tiểu tử biết lão cha chúng là đại tướng quân, về sau nhất định sẽ càng sùng bái y. Hai đôi mắt càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568928/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.