Nam tử vươn tay ra lần nữa, thế mà lại ôm ra thêm một đứa nhỏ giống hệt đứa trước.
Hai bé con như hai củ cải đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn một nghiêm nghị, một cười tủm tỉm, tay nắm tay, tò mò nhìn trái nhìn phải. Con sói kia dựng thân lên, cái đuôi phe phẩy thỉnh thoảng quét qua lưng hai bé con, vô cùng thân mật.
Điếm tiểu nhị nhìn đăm đăm, nhất thời quên cả tiến lên, cảm giác hôm nay thật sự là được mở mang kiến thức.
Chú ý thấy nam nhân kia vẫn còn hướng vào xe ngựa, *** tiểu nhị không khỏi tiếp tục quan sát.
Lại một người bước xuống xe, cũng là một nam tử trẻ tuổi, ước chừng mười tám mười chín, mày rậm mắt hạnh, anh khí bức nhân, dáng người thon dài, mặc một thân trường bào thuần trắng, ngọc thụ lâm phong, cao quý mà tao nhã. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “A Thiết, chúng ta vào thôi.” Tần Miễn nắm bàn tay nhỏ của Viên Viên.
Mãn Mãn ngoan ngoãn đưa tay mình cho lão cha.
Bốn cha con không nhanh không chậm bước lên bậc thềm, Nhất Điểm Bạch chậm rì rì theo sau. Lôi Thiết như có như không nhìn thoáng qua phía xa xa.
Thanh niên có vẻ ngoài rất giống Tần Miễn, nhìn Tần Miễn tiến vào khách *** Hồng Đồ, rồi quay đầu ngựa rời đi. Điếm tiểu nhị cuối cùng cũng hồi thần, tiến lên nghênh đón, ánh mắt cảnh giác gian nan nhìn sói ta “Nhị vị công tử, hoan nghênh đến ở khách *** Hồng Đồ. Con thú này…”
“Xin lỗi, nhất thời quên mất.” Tần Miễn đi hai bước thì dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568910/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.