“Đa tạ, đa tạ, xin nhận cát ngôn của các vị.” Tần Miễn ôm lấy Viên Viên, nhìn dáng vẻ nghiêm trang của bé, nhịn không được hôn lên giương mặt trắng nõn nà kia một ngụm. Khoé miệng Viên Viên nhoẻn cười, cũng ôm mặt phụ thân, chu miệng hôn một cái. Mãn Mãn không cam tâm yếu thế, ôm cổ Lôi Thiết, hôn ‘chụt’ một phát thật vang trên mặt y, đôi mắt nhỏ khiêu khích nhìn ca ca. Tần Miễn, Lôi Thiết không khỏi nhìn nhau cười. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Người bên ngoài không ai không hâm mộ. Phúc thúc nhiệt tình chu đáo tiếp đãi khách khứa “Chư vị, mời sang bên này ngồi.” Du nhiên điền cư khí phái như thế, chủ nhân và hạ nhân đều hữu lễ như thế, khách nhân vô thức cũng thu hồi mặt cẩu thả thường ngày, trở nên hào hoa phong nhã, ôm quyền với nhau, nhường bước. “Mời.” “Mời ngài đi trước.” Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ cũng phụ tiếp khách vào chỗ. “Phụ thân, xuống.” Viên Viên chỉ mặt đất. Tần Miễn có chút do dự, vẫn buông bé xuống. Trong sách nói em bé học đi đường sớm quá không tốt. Nhưng nếu là ý muốn của con mình, hắn cảm thấy vẫn thuận theo được. Hơn nữa, hài tử nhà bọn hắn không phải trẻ con bình thường, không thể khăng khăng rập khuôn kinh nghiệm trong sách. Viên Viên tập tễnh đi về trước, Tần Miễn theo sau, hai tay thò ra để có thể đỡ bé bất cứ lúc nào. Mãn Mãn luôn noi gương ca ca, giãy dụa trong lòng Lôi Thiết đòi xuống. Lôi Thiết đặt bé xuống đất, nhận được cái nhếch miệng cười của bé, lộ ra bốn chiếc răng nhỏ đáng yêu cỡ hạt bắp. Tiểu gia hỏa đi từ từ vài bước, rồi như có kinh nghiệm, nhanh chóng đi vững vàng. Mãn Mãn hưng phấn chạy chậm đến bên cạnh Viên Viên, hai huynh đệ tay nắm tay cùng bước. Tần Miễn khoanh tay nhìn hai huynh đệ chúng, trên mặt lộ ra biểu cảm mâu thuẫn, vừa vui mừng vừa sầu muộn. “Sao vậy?” Lôi Thiết ôm vai hắn. Tần Miễn thở dài “Hài tử biết đi biết chạy cũng có nghĩa sẽ biết ‘hại người’.” Vừa dứt lời, hắn thấy Viên Viên duỗi tay muốn lấy chén trà trên bàn, nhanh chóng lủi qua ngăn con “Nhi tử, không thể chạm vào thứ này, phỏng tay đấy.” Mãn Mãn buông tay ca ca ra, túm lấy hoa trong chậu hoa, tay nhỏ dùng sức, ngắt một đoá xuống, nhét vào miệng. “Không thể ăn.” Lôi Thiết kịp thời lấy đi. Mãn Mãn ngẩng đầu nhìn y, gương mặt nhỏ nhắn cười cười mang theo vài phần giảo hoạt, quay đầu đi ra ngoài, thân thể nhỏ tí, bước chân lại rất vững, bàn tay nhỏ nắm chặt, một bộ tư thế dũng cảm tiến tới. Lôi Thiết khẽ lắc đầu, không nhanh không chậm theo sát, hơi hiểu được cảm xúc trong vui mừng có điểm phiền muộn của tức phụ khi nãy. Viên Viên phát hiện, bước chân nhỏ đuổi theo. “Đệ đệ.” Tần Miễn nhìn hai củ cải đỏ tay nắm tay, người lung la lung lay đi về trước, cái mông nhỏ lắc lư theo bước chân, trong lòng hô to ‘Dễ thương quá đi mất’, ngoài mặt vẫn im lìm cười. Mãn Mãn quay đầu nhìn nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết “Phụ thân, lão cha, dắt.” Lôi Thiết phối hợp nắm lấy tay Tần Miễn, thỉnh thoảng véo nhẹ mấy cái. “Lắc lắc.” Viên Viên mở miệng, còn đong đưa chỗ bàn tay đang nắm của hai đứa nhằm hướng dẫn bọn hắn. Lôi Thiết lại nghe theo. Tần Miễn đầu đầy hắc tuyến, không nói gì nhìn Lôi Thiết trưng bộ mặt lạnh tanh làm ra hành động ngây thơ. Mãn Mãn lại vừa lòng gật gật cái đầu nhỏ, tiếp tục đi về trước. Tâm trạng nam nhân có vẻ rất tốt, hai nhi tử cũng thực vui vẻ, Tần Miễn đành chấp nhận, cùng Lôi Thiết phe phẩy tay, an nhàn tản bộ. Đi không bao xa thì thấy Lôi Xuân Đào đang chần chừ dưới tàng cây đào, dường như bụng đầy tâm sự. Lôi Xuân Đào còn lớn hơn Tần Miễn nửa tuổi, cô nương gần mười tám, dáng người nhỏ xinh, xinh đẹp hoạt bát, đi trong thôn thường có mấy thiếu niên lớn tuổi len lén nhìn trộm. “Cô cô.” Mãn Mãn kéo kéo gấu váy Lôi Xuân Đào. Lôi Xuân Đào hồi thần, nhẹ nhàng đáp lời “Ây! Mãn Mãn thông minh quá, còn nhớ rõ cô cô.” Nàng cẩn thận ôm Mãn Mãn lên, xoa xoa mái đầu nhỏ. “Cô cô.” Viên Viên cũng gọi một tiếng. “Viên Viên, ngoan.” Lôi Xuân Đào khó xử, muốn nàng ôm một lúc hai đứa bé là không thể. Lôi Thiết đón đi Mãn Mãn trong lòng nàng, Tần Miễn cũng ôm Viên Viên lên, thân thiết nhìn Lôi Xuân Đào “Tiểu muội, như sao không qua bên kia ngồi chơi?” Lôi Xuân Đào muốn nói lại thôi, sắc mặt có chút tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Gần đây cha nương bận tâm lo chuyện… của muội. Nương nhìn trúng một vị phú hộ trấn trên, cha muốn… làm mai ta cho một vị tú tài…” Cô nương nhà bình thường mười bốn mười lăm tuổi liền lo việc thành thân, thậm chí có người mười ba tuổi đã gả cho người. Lôi Xuân Đào đến mùa thu năm nay liền tròn mười tám, còn chưa cưới gả sẽ trễ. Nghe ngữ điệu của nàng thì hình như nàng không vừa lòng ai trong số hai người kia, trong đó có lẽ có ẩn tình. Nha đầu này đơn thuần thiện lương, Tần Miễn thật tâm coi nàng là muội muội, nhưng hắn cũng không muốn dính líu chuyện bên lão trạch, chỉ có thể chỉ điểm “Tình cảm của ngươi và Ngũ ca ngươi tốt nhất, nếu có chuyện không vui, đừng ngại bày tỏ cùng Ngũ ca ngươi.” Học trò sau khi đỗ cử nhân, thư viện không bắt buộc họ nhất định phải ở trọ lại nữa, có thể lưu lại thư viện tiếp tục học tập, cũng có thể chọn nơi khác tự học. Lôi Hướng Trí luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, vẫn tiếp tục trú tại thư viện, giống như trước đây mỗi tháng về nhà một lần. Ngẫu nhiên có việc cũng sẽ trở về vài lần. Lôi Xuân Đào thông minh lanh lợi, hiểu ý Tần Miễn, hoảng loạn trong lòng lúc này mới lắng xuống phần nào, nhẹ nhõm cảm ơn Tần Miễn “Đa tạ đại tẩu chỉ điểm. Chỉ là ta không tiện ra ngoài, không biết có thể phiền toái đại tẩu phái người đến Huyện thành chuyển lời nhắn cho Ngũ ca được không? Ta sợ để chậm sẽ sinh biến cố khác.” “Không thành vấn đề.” Tần Miễn cười gật đầu, gọi một hạ nhân đúng lúc đi ngang qua lại, bảo hắn tìm người không có công việc trong tay vào Huyện thành một chuyến. Lôi Xuân Đào nhìn hạ nhân kia chạy xa, tâm trạng bình ổn hơn nhiều, chợt nhớ ra bản thân là một cô nương chưa lấy chồng vậy mà chủ động nhắc tới hôn sự của mình, mặt mày đỏ bừng. “Đại ca, đại tẩu, ta…” Tần Miễn buồn cười không thôi “Mau qua bển ăn tiệc đi, trễ nữa e là chỉ còn đồ ăn thừa mất.” “Ừ, ta đi đây, cám ơn đại tẩu.” Lôi Xuân Đào xách váy chạy xa. Buổi chiều hôm đó, Lôi Hướng Trí từ Huyện thành chạy về. Vài ngày sau, trong thôn lan truyền tin bà mối đến dạm hỏi Lôi Xuân Đào, nhà trai chính là nhi tử Hoắc viện trưởng của Thanh Vân thư viện, Hoắc Tư Duệ. Hoắc Tư Duệ đứng đầu bảng kỳ thi Hương, giải Nguyên(1). Y và Lôi Hướng Trí giống nhau, tương lai rất có khả năng đỗ Trạng nguyên, Lôi Đại Cường và Đỗ thị sao không bằng lòng gả con. Sau này, Lôi Xuân Đào tự mình thổ lộ với Tần Miễn, vì Hoắc Tư Duệ đến nhà chơi vài lần, nàng và Hoắc Tư Duệ cũng gặp mặt vài lần, cả hai đều có hảo cảm với nhau. Đương nhiên chỉ ngừng ở phát hồ tình, chỉ hồ lễ(2),cũng không nói định thân gửi phận. Nàng không biết, Hoắc viện trưởng và Hoắc phu nhân sớm đã biết nhi tử coi trọng muội muội Lôi Hướng Trí, có điều tra hoàn cảnh tình hình Lôi gia. Thậm chí Hoắc phu nhân từng lén quan sát Lôi Xuân Đào, cũng rất thích nàng, nhưng chướng mắt cha nương như Lôi Đại Cường, Đỗ thị nên vẫn luôn do dự. Hoắc Tư Duệ khuyên bà, bà cưới con dâu, cũng không phải gả nữ nhi, nhân phẩm Lôi Đại Cường, Đỗ thị thế nào, không có quan hệ quá lớn với họ. Lúc này Hoắc phu nhân mới động tâm, cho người đến dạm hỏi. Ngày cưới của Lôi Xuân Đào định vào Mười tám tháng Mười, trước sinh thần nàng nửa tháng, tranh thủ cưới trước mười tám, nói ra gả năm mười bảy tuổi cũng dễ nghe hơn chút. Thân sự của Lôi Hướng Trí cũng định xong, do Hoắc viện trưởng làm mối, nhà gái là nữ nhi của Lý phu tử Thanh Vân thư viện. Lý phu tử có điều tra gia cảnh Lôi Hướng Trí, cũng như Hoắc phu nhân, không có hảo cảm với Lôi Đại Cường, Đỗ thị, nhưng ông luyến tiếc người con rể tốt như Lôi Hướng Trí, đành tự mình hỏi ý kiến nữ nhi, nữ nhi nhận lời. Lý phu tử xét thấy nữ nhi mình là người có chủ kiến, chưa hẳn không chế ngự được cha mẹ chồng, bèn định hôn sự cho cả hai. Ngày thành thân của Lôi Hướng Trí sớm hơn Lôi Xuân Đào một tháng, là Mười tám tháng Chín. Nhi tử và nữ nhi của Lôi Đại Cường, Đỗ thị đều tìm được mối hôn nhân tốt, hai người bước đi trong thôn như sinh gió, không cần lời nói thừa. Tháng Chín, Lôi Hướng Trí thành thân, Tần Miễn và Lôi Thiết tặng lễ, không đi dự tiệc rượu, ngày nhận thân hôm sau cũng không hiện thân. Lý thị kia là người khéo léo, sau ngày thứ ba hồi môn, tự mình tới cửa bái phỏng, tặng quà gặp mặt cho Viên Viên, Mãn Mãn. Lý thị cũng nhanh nhẹn như Vệ thị, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ ngang tàng, khá giống Vương Hi Phượng(3). Tần Miễn cảm giác những ngày của lão trạch sẽ lại bốn bề dậy sóng. Một tháng sau, Lôi Xuân Đào gả cho người. Cô nương gả xa đến Huyện thành, đơn độc một mình không dễ dàng, Tần Miễn và Lôi Thiết ngoài hai rương đồ cưới, còn cho nàng năm mươi lượng bạc áp đáy hòm. Lôi Đại Cường, Đỗ thị yêu thương nữ nhi mình không kém Lôi Hướng Trí bao nhiêu, Lôi Xuân Đào nở mày nở mặt gả đến huyện Chiêu Dương. Từ khi Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào thành gia lập thất, liên hệ giữa Tần Miễn, Lôi Thiết với bên lão trạch càng ít, trọng tâm sinh hoạt ngoại trừ đặt lên Viên Viên, Mãn Mãn thì là luyện đan và luyện khí. Sau khi Viên Viên Mãn Mãn tròn một tuổi, trao đổi giữa bốn cha con dễ dàng hơn, hai hài tử càng dễ chăm hơn lúc trước. Chỉ cần có thời gian, hai phu phu liền tiến vào không gian. Phòng luyện khí trong không gian không chỉ tập hợp hàng trăm linh khí, đao, kiếm, cung, nỏ, búa, rìu, roi, móc câu… đủ mọi thứ, còn có vài ngọc giản ghi chép phương pháp luyện kỳ binh lợi khí. Phòng luyện đan thu gom đan dược đủ loại công hiệu, ví như thanh tâm đan, tẩy tủy đan, đoạt hồn đan, bất lão đan, dịch dung đan… ngoài ra là cả vạn tờ phương thuốc không sao đếm hết, đều được chủ nhân tiền nhiệm của không gian phân loại cất chứa trong ngọc giản. Vườn linh thảo càng khó lường, đủ loại linh thảo linh chu số lượng nhiều vô kể, nhân sâm năm trăm năm khó gặp tại phàm trần ở trong không gian chỉ có thể xếp cuối hàng. Vì tránh lãng phí tài nguyên trong không gian, Tần Miễn và Lôi Thiết trải qua bàn bạc, quyết định mỗi người học một món luyện đan hoặc luyện khí. Tần Miễn chọn luyện đan, nên luyện khí thuộc về Lôi Thiết. Đan dược đầu tiên Tần Miễn học luyện chế là bất lão đan, có thể giảm tốc độ quá trình lão hoá của phàm nhân. Trải qua nhiều lần thử nghiệm, hắn luyện chế ra một loại đan dược kém hiệu quả hơn, mỗi đợt liệu trình mười hai viên, mỗi tháng dùng một viên, sau ba đợt liệu trình ít nhất có thể trẻ đi mười tuổi. Hắn và Lôi Thiết cố ý đi Đặng gia thôn một chuyến, đưa đan dược của một đợt liệu trình cho Đặng lão gia tử và Đặng lão thái thái, giải thích đan này họ bí mật mua được bằng giá cao, không để lão gia tử, lão thái thái tiết lộ tin ra ngoài, hơn nữa còn nói trong hai năm kế tiếp sẽ tiếp tục đưa thuốc cho hai cụ. Loại linh khí đầu tiên Lôi Thiết luyện chế thành công là ngọc bội phòng thân, vào thời điểm chủ nhân không thể phản kháng công kích bên ngoài như bị hôn mê bất tỉnh chẳng hạn, ngọc bội có thể tự động hộ chủ chín lần. Y đưa ngọc bội cho Tần Miễn, Tần Miễn luôn đeo trên cổ. Loại linh khí thứ hai Lôi Thiết luyện chế đưa cho hai nhi tử, là vòng tay có công năng cảm ứng độc vật(4),Viên Viên, Mãn Mãn mỗi đứa một chiếc. Hai tiểu gia hỏa còn nhỏ, không có năng lực tự vệ, đeo vòng tay có thể giúp chúng tránh bị chất độc tổn thương. Bản thân xếp hạng trước hai nhi tử trong tâm Lôi Thiết, làm Tần Miễn vừa ngọt ngào vừa thấy có lỗi với hai con, nhưng bị Lôi Thiết kéo lên giường bắt nạt từ trong ra ngoài mấy lần, liền không có tâm tư suy nghĩ miên man nữa. -Hết chương 143- Chú giải: (1) Giải Nguyên: thủ khoa (2) Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa (3) Vương Hi Phượng: nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Hồng Lâu Mộng, là người phụ nữ đanh đá, chanh chua, cay nghiệt và độc ác nên có biệt danh làPhượng ớt. Ngày ngày cai quản mọi việc vô cùng khéo léo, thông thạo, có thể quán xuyến công việc nhà cửa nên được người trên quý mến, nhưng bị người dưới e ngại, có khi thù ghét (4) Độc vật: những thứ mang chất độc ————–
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]