“Đa tạ, đa tạ, xin nhận cát ngôn của các vị.”
Tần Miễn ôm lấy Viên Viên, nhìn dáng vẻ nghiêm trang của bé, nhịn không được hôn lên giương mặt trắng nõn nà kia một ngụm.
Khoé miệng Viên Viên nhoẻn cười, cũng ôm mặt phụ thân, chu miệng hôn một cái.
Mãn Mãn không cam tâm yếu thế, ôm cổ Lôi Thiết, hôn ‘chụt’ một phát thật vang trên mặt y, đôi mắt nhỏ khiêu khích nhìn ca ca.
Tần Miễn, Lôi Thiết không khỏi nhìn nhau cười. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Người bên ngoài không ai không hâm mộ.
Phúc thúc nhiệt tình chu đáo tiếp đãi khách khứa “Chư vị, mời sang bên này ngồi.”
Du nhiên điền cư khí phái như thế, chủ nhân và hạ nhân đều hữu lễ như thế, khách nhân vô thức cũng thu hồi mặt cẩu thả thường ngày, trở nên hào hoa phong nhã, ôm quyền với nhau, nhường bước.
“Mời.” “Mời ngài đi trước.”
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ cũng phụ tiếp khách vào chỗ.
“Phụ thân, xuống.” Viên Viên chỉ mặt đất.
Tần Miễn có chút do dự, vẫn buông bé xuống. Trong sách nói em bé học đi đường sớm quá không tốt. Nhưng nếu là ý muốn của con mình, hắn cảm thấy vẫn thuận theo được. Hơn nữa, hài tử nhà bọn hắn không phải trẻ con bình thường, không thể khăng khăng rập khuôn kinh nghiệm trong sách.
Viên Viên tập tễnh đi về trước, Tần Miễn theo sau, hai tay thò ra để có thể đỡ bé bất cứ lúc nào.
Mãn Mãn luôn noi gương ca ca, giãy dụa trong lòng Lôi Thiết đòi xuống. Lôi Thiết đặt bé xuống đất, nhận được cái nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568904/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.