“A Thiết…” Tần Miễn quay đầu thấy động tác nhíu mày của Lôi Thiết, hiểu được, bước nhanh trở về cạnh y, che bên ngoài y, ngăn trở dòng người.
Lôi Thiết thấy một nữ nhân bị chen đẩy về phía này, ngã thẳng lên người Tần Miễn, khí tức quanh thân trầm xuống, cái lạnh thấu xương không nguồn mà sinh.
Một vòng người xung quanh không hiểu sao tự dưng đều rùng mình một cái, bản năng bất giác tránh xa ngọn nguồn nguy hiểm.
“Không sao chứ?” Lôi Thiết không thích chen lấn vào đám đông, Tần Miễn nào còn hăng hái dạo chơi tiếp, suy xét hay là đừng đi nữa, nét mặt lộ ra sự lưỡng lự.
“Ta không sao.” Lôi Thiết nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói sang chuyện khác “Tức phụ, vừa nãy gọi ta làm gì?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Bên kia có nặn tượng đất.” Tần Miễn cầm tay y, mỉm cười “Thế này có tốt hơn chút nào không?”
Lôi Thiết nắm chặt tay hắn “Ừ. Không phải muốn nặn tượng đất à?”
“Đi theo ta.” Tần Miễn kích động kéo y chen đến trước quầy nặn tượng, say sưa nhìn nắm bùn đất trong tay lão nhân biến thành một tiểu hài tử thật sống động, vẻ mặt ngập tràn khó tin. Niết tượng đất tay nghề trước kia chỉ tại TV trung gặp qua, quả nhiên thập phần rất giỏi.
Chờ tượng đất tiểu hài tử vừa hoàn thành, hắn liền giành mở miệng “Lão bản, nắn một tượng hình ta và một tượng hình y.” “Không thành vấn đề.” Ánh mắt lão nhân tỉ mỉ quan sát hai người từ trên xuống dưới một lần, dừng ở đôi bàn tay đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568891/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.