Chương trước
Chương sau
Lôi Thiết nhặt giày dép đặt lên giá để giày, đi đến bên cửa sổ. Tiếng nước bì bõm cách một cánh cửa truyền ra, như gãi vào lòng y ngưa ngứa. Bèn đi qua gõ cửa.
“Sao thế?” Tần Miễn trong buồng kêu.
Lôi Thiết đẩy cửa ra, bước vào “Tức phụ, ngươi từng nói phải tiết kiệm nước.”
Tần Miễn ngồi ở thùng tắm buồn bực quay đầu “Chúng ta còn chưa sa sút đến nước này đâu — ưm!”
…… <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vừa qua giờ Tỵ, đủ loại kiểu dáng xe ngựa lục tục tiến vào trấn Lưu Thủy. Người dân trấn trên không kinh sợ khi thấy chuyện lạ, quét nhìn một lượt rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm việc trên tay, biết đây là Song Hưởng lâu lại đẩy ra món ăn ngon mới. Phần lớn lão bản các cửa tiệm khác đều vui mừng, bởi vì người đến trấn trên tăng nhiều cũng có thể kéo theo việc làm ăn của tiệm họ.
Chuyến này Niếp Hành cũng tới Song Hưởng lâu, đi cùng còn có đệ đệ Niếp Hiên và ba hảo hữu Triệu Vân Tường, Mộc Thần, Sở Hàm.
Bước vào đại đường, *** tiểu nhị quen thuộc Niếp Hành lập tức mời họ lên lầu.
Niếp Hành phẫy tay “Hôm nay chúng ta dùng cơm ở đại đường.” “Vâng ạ, các vị khách quý, mời bên đi này. Ngày hôm nay Song Hưởng lâu chúng ta đẩy ra toàn miến yến, không biết Niếp công tử cùng các vị khách quý có hứng thú nếm thử không?”
“Hôm nay chính là vì toàn miến yến mà đến.” Niếp Hành nói. Đây cũng là nguyên nhân lần này hắn ta dẫn theo nhiều người đi cùng, toàn miến yến nhất định không chỉ một món, mỗi mình hắn ta không thể ăn hết. Dù hắn có tiền, cũng phải dùng tiền để sinh tiền.
“Vâng ạ, bàn số ba toàn miến yến.”
“Mang thêm chút hoa quả tươi mới và đồ uống nữa.” Nhìn điệu bộ Niếp Hành liền biết hắn ta là khách quen nơi này. Bốn người còn lại cũng không xen miệng vào.
“Dạ.”
Tiểu nhị nhanh chóng bưng hoa quả tươi ngon và nước đào mật thêm đá ra.
“Đại ca, nơi này quả nhiên như ngươi nói, không hề tầm thường.” Niếp Hiên sau khi nhìn trái phải chung quanh, nói. Đoạn thời gian trước luôn ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên Niếp Hiên đến Song Hưởng lâu.
“Toàn miến yến” Sở Hàm nghiền ngẫm “Mỏi mắt mong chờ.”
Ăn mấy miếng đào mật, vừa trò chuyện chốc lát liền thấy vài tiểu nhị nối đuôi nhau tiến đến, từng người nâng khay trên tay, cả bọn không khỏi ngẩn người. Tốc độ đưa thức ăn lên rất không chậm.
Đám tiểu nhị vừa giới thiệu tên từng món vừa dọn ra bàn, rồi đồng thời khom người.
“Mời các vị khách quan từ từ thưởng thức.”
Toàn miến yến, tổng cộng chín món, chính giữa bàn bày món ăn đặc biệt nhất, đại bàn kê, đựng trong khay, dùng miến loại bản lớn, miến trơn mịn, khoai tây dẻo mềm cùng thịt gà thơm nồng phối với nhau càng tăng thêm hương vị, điểm xuyết thêm quả ớt đỏ tươi, rau thơm xanh biếc, sắc hương vị không thứ nào không có. Tám món khác lần lượt là ‘mãn chi phồn hoa’, cá nhảy cầu nấu cay, rau trộn tam ti(1),miến chua cay, nem rán, cà nấu miến, canh miến phỉ thuý và viên chay cháy xém.
Hương vị từng đợt từng đợt xông vào mũi, đám người Niếp Hành không hẹn mà cùng nhấc đũa.
Khách nhân các bàn đang chờ món hâm mộ nhìn bọn họ.
“Bàn số chín toàn miến yến!”
“Nhã gian số một toàn miến yến!”
……
Tiếng hô các *** tiểu nhị vang lên liên tiếp, chạy tới chạy lui, chạy lên chạy xuống, nhưng dù bận rộn, trên mặt đều treo nụ cười tươi rói.
Niếp Hành nếm thử món miến chua cay cách gần mình nhất, đôi đũa trong tay gần như không thể dừng gắp, ánh mắt chợt lóe cảm xúc phức tạp.
Niếp Hiên ăn không ngừng miệng, dành ra một bàn tay vỗ vỗ vai đại ca mình tỏ vẻ an ủi. Hắn lý giải tâm tình đại ca lúc này. Thức ăn của Song Hưởng lâu quả nhiên không tồi, khó trách đại ca thấy áp lực. Nhưng đáng mừng là trấn Lưu Thủy cách huyện Chiêu Dương không gần, không phải ai cũng có thời gian chạy xa như vậy tới đây dùng cơm, bởi vậy ảnh hưởng của Song Hưởng lâu đối với tửu lâu nhà họ không tính là lớn.
“Đại ca, đồ gia vị nhà mình không phải mua từ lão bản Song Hưởng lâu sao? Có lẽ huynh cũng có thể mua miến trong tay họ.” Niếp Hiên cấp tốc nói xong, lại đi gắp đồ ăn, sợ chậm một bước sẽ bị mấy người khác xơi hết.
“Nói sau.” Niếp Hành thấy cả bọn đều chỉ lo ăn, nhanh chóng buông lỏng tâm sự, toàn tâm toàn ý dùng bữa.
Đại đường rất nhanh đã không còn chỗ trống.
Tôn chưởng quầy cười ha hả đứng trên đài cao, giương giọng nói: “Các vị khách quý, lão phu xin phép tuyên bố một chuyện, ba ngày sau, Song Hưởng lâu thực hành chế độ thẻ hội viên. Đạt đến các mức tiêu phí nhất định tại Song Hưởng lâu sẽ nhận được những ưu đãi cùng giải thưởng khác nhau. Chi tiết cụ thể mời các vị khách quý chú ý bố cáo tại cửa Song Hưởng lâu, lão phu không trì hoãn thời gian chư vị dùng bữa nữa.”
Đám tiểu tư của nhóm người Niếp Hành an vị tại bàn bên cạnh, Niếp Hành lập tức ra hiệu bằng mắt với Xuân Sinh.
Xuân Sinh lau miệng chạy đi, chốc lát sau liền trở về, trên mặt còn mang vài phần khiếp sợ.
“Là chuyện gì?”
Xuân Sinh hồi đáp mạnh lạc rõ ràng: “Hồi công tử, trên bố cáo nói, ba ngày sau, toàn bộ khách nhân đến dùng cơm tại Song Hưởng lâu đều có thể nhận miễn phí thẻ hội viên có đánh số, gọi là ‘Hội viên phổ thông’. Hội viên đến Song Hưởng lâu ăn cơm ở trọ, đưa tấm thẻ này ra, Song Hưởng lâu sẽ ghi lại tình hình tiêu phí, đến khi ngạch tiêu phí đạt một trăm lượng bạc thì thăng cấp thành ‘Hội viên bạch ngân’, có thể tham dự hoạt động rút thưởng Song Hưởng lâu tổ chức một lần Đạt tới một ngàn lượng, thăng cấp thành ‘Hội viên hoàng kim’, chi tiêu tại Song Hương lâu được ưu đãi chiết khấu hai mươi phần trăm, mỗi tháng tham dự hoạt động rút thưởng một lần và được trang bị một tiểu nhị chuyên chúc phục vụ bên người Tiêu phí đạt tới một vạn lượng, thăng cấp thành ‘Hội viên kim cương’. Chỗ tốt của hội viên kim cương nhiều nhất, được chiết khấu ba mươi phần trăm Mỗi lần tiêu phí đều có thể rút thưởng Trang bị hai tiểu nhị chuyên chúc Hàng năm được tặng hoa quả của Du nhiên điền cư mỗi loại mười cân. Nếu là khách nam, còn có thể tham gia hoat động ‘Đại mạo hiểm trừ cựu nghênh tân’ tổ chức vào cuối năm Nếu là khách nữ, tặng trọn bộ trang sức độc nhất vô nhị. Mặt khác, nếu khách nhân là người huyện Chiêu Dương, mỗi khi tửu lâu đẩy ra món mới, sẽ phái người đến thông tri cho khách nhân này biết trước.”
Hai mắt Niếp Hiên chợt lóe, cảm thấy hứng thú hỏi: “‘Đại mạo hiểm trừ cựu nghênh tân’ là ý gì?”
Xuân Sinh đáp: “Hồi Nhị công tử, trên bố cáo không có nói, chỉ nói hoạt động ‘Đại mạo hiểm trừ cựu nghênh tân’ mỗi năm đều không giống nhau, nhưng có thể cam đoan khách nhân sẽ được vui chơi thoả mãn.”
“Hả?” Mộc Thần đột nhiên lên tiếng “Muốn thăng cấp chỉ có thể thăng từng bước?”
Xuân Sinh lắc đầu, nói: “Không phải, trong bố cáo nói có thể dự tồn, gọi là ‘Nạp thẻ’.”
“Trường Kiện.” Nam tử áo tím gọi tiểu tư bên bàn kia một tiếng.
Một tiểu tư cao gầy lập tức chạy tới “Chủ tử.”
“Ba ngày sau, ta muốn thẻ hội viên đánh số một của Song Hưởng lâu, dự tồn cho ta một vạn lượng.”
Xuân Sinh vội vàng bổ sung: “Mộc công tử, vừa rồi tiểu nhân quên nói, tiền tồn vào là không thể lấy ra.”
Sắc mặt Mộc Thần không thay đổi, có thể thấy chủ ý đã định.
“Mộc Thần ca, huynh nghiêm túc ư?” Niếp Hiên kinh ngạc nhìn y “Dù mỗi ngày huynh đều đến Song Hưởng lâu dùng bữa, mỗi bữa tiêu năm mươi lượng cũng phải ăn đến hai trăm ngày.”
“Rất thú vị, không phải sao?” Mộc Thần không hề gì, nói.
Niếp Hành ra hiệu Xuân Sinh “Ta muốn số hai.”
Ba người Niếp Hiên, Triệu Vân Tường cùng Sở Hàm đều câm lặng. Tiền nhiều nên muốn đốt a?
Xuân Sinh vội hỏi: “Công tử, còn có một sự kiện nữa.”
“Nói.”
Xuân Sinh nói: “Song Hưởng lâu quyết định ngăn ra một gian trà thất tại đại đường tầng một, từ đầu giờ Thân đến giờ Thân bốn khắc [3 giờ chiều đến 4 giờ chiều] và từ giờ Tuất tứ khắc đến hết giờ Tuất [8 giờ tối đến 9 giờ tối], trong hai khoảng thời gian này, trà thất cung ứng nước trà, hoa quả và điểm tâm, còn mời thuyết thư tiên sinh đến kể chuyện. Đúng rồi, còn có một quy định, không cho phép mang thức ăn nước uống từ ngoài tiến vào.”
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu?” Niếp Hiên không cho là đúng “Không phải rất nhiều quán trà cũng có thuyết thư tiên sinh kể chuyện sao?”
Triệu Vân Tường lắc ngón tay “Lời này của A Hiên sai rồi. Hai đoạn thời gian đều không phải thời điểm dùng bữa, nếu cố sự đủ cuốn hút, chẳng phải sẽ giữ được chân khách nhân đến dùng cơm trưa và cơm chiều sao?”
“Ba ngày sau đến xem liền biết.” Mộc Thần nói.
Niếp Hành không nói gì. Thủ đoạn của lão bản Song Hưởng lâu làm hắn ta phải kinh hãi. Nếu Song Hưởng lâu ở tại huyện Chiêu Dương, hắn thật không dám cam đoan sẽ không sử dụng thủ đoạn mờ ám đối với Song Hưởng lâu.
Mộc Thần nói: “Ta rất có hứng thú gặp hai vị lão bản kia một lần.”
Niếp Hành nói: “Hai vị kia đều không có mặt. Bất quá ba ngày sau có lẽ sẽ gặp họ.”
Tần Miễn, Lôi Thiết không biết có người đang nghị luận về bọn hắn, bất quá dù biết cũng sẽ không để ý. Chiều hôm đó, hai người mướn một chiếc xe ngựa đi huyện Chiêu Dương, đến cửa tiệm môi giới mua người.
Bởi vì nam nữ đại kỵ, không dễ mua được nữ tử độc thân nên Tần Miễn mua một nhà ba người, đôi phu thê Toàn thúc Toàn thẩm đều đầu ba mươi cùng con gái Miêu Miêu năm tuổi của họ.
Sau, Tần Miễn nhờ lão bản tiệm môi giới gọi tất cả nam tử từ mười bốn đến hai mươi tuổi ra hết, nói rõ là muốn mua hai người làm thuyết thư tiên sinh.
Tiếp, hắn kể một đoạn cố sự, bảo tất cả thuật lại.
Hành động lần này so với lần Lôi Thiết chọn lựa gia tướng lúc trước, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, Lôi Thiết nhìn sang tức phụ một cái, đôi mắt đen thăm thẳm tràn đầy ý cười.
Tần Miễn chú ý thấy, nhướn mày ý hỏi, đối phương chỉ lắc đầu.
Có vẻ đáng tin và biểu hiện nổi trội nhất là thiếu niên Cường tử mười bốn tuổi kháu khỉnh, ca hát to khoẻ cùng thiếu niên mười bảy tuổi Diệp Phùng Thu. Phụ mẫu Cường tử đều mất sớm, bị đại bá nhẫn tâm bán đi, chẳng những trí nhớ tốt, chất giọng cũng lớn Diệp Phùng Thu, diện mạo nhã nhặn, biết chữ, am hiểu tạo không khí khi kể chuyện, rất vừa ý Tần Miễn, điểm đáng tiếc duy nhất là đùi phải có tật, đi đường hơi khập khiễng.
Diệp Phùng Thu khẩn trương nhìn Tần Miễn, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền. Bởi vì chân có vấn đề, hắn ta tìm không được việc làm, sắp chết đói mới tự bán thân.
Nhưng vào tiệm môi giới gần một tháng vẫn không có người hỏi thăm, nếu như không ai mua hắn ta —
Lúc này, âm thanh của Tần Miễn vang lên bên tai hắn, với hắn mà nói thật giống như tiếng trời.
“Lão bản, là hai người họ.”
Không chỉ Diệp Phùng Thu, lão bản cửa tiệm cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Diệp Phùng Thu một cái.
“Vị công tử này, ngươi xác định chứ? Hắn…”
Tần Miễn phẫy tay, thản nhiên nhìn Diệp Phùng Thu, vẻ mặt không có bất cứ khinh thường hay chán ghét tựa như đối với những người bình thường “Thuyết thư là dùng miệng nói, cũng không phải dùng chân nói.”
Trái tim Diệp Phùng Thu chợt rơi xuống đất, thở dài một hơi, cảm kích nhìn hắn.
Nếu khách nhân không có ý kiến, lão bản đương nhiên không có ý kiến, cười ha hả sai người đi lấy khế bán thân của Cường tử và Diệp Phùng Thu.
-Hết chương 106-
Chú giải:
(1) Tam ti: cà tím, khoai tây, ớt xanh thái sợi
——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.