“Nô tài cáo lui.” Chín người Lôi Tần Trung cùng nhau hành lễ rồi chạy theo Lôi Tần Nhạc.
Lôi Thiết nói với Tần Miễn: “Hôm nay bồi ngươi.”
Tần Miễn cười “Được, ta cũng bồi huynh.”
Phúc thẩm, Phúc thúc đều cúi đầu, mắt xem mũi mũi nhìn tâm.
“Hai xa phu kia đi rồi sao?” Tần Miễn hỏi Phúc thúc. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phúc thúc nói: “Phải. Sáng sớm đã đi, hai người họ còn nhờ tiểu nhân chuyển đạt lòng cảm kích của họ với hai vị chủ nhân.”
Lôi Thiết thấy Tần Miễn không tự giác làm ra động tác đỡ eo “Phúc thúc, thúc đến trấn trên liên hệ cửa tiệm vật liệu xây dựng, bảo họ chở gạch ngói đến đây.”
Phúc thúc hỏi: “Dạ. Không biết đại thiếu gia cần số lượng bao nhiêu?”
Lôi Thiết: “Chiếu theo nơi ở hiện tại của ta với tiểu thiếu gia.” “Tiểu nhân đã hiểu, sẽ đi làm ngay.” Phúc thúc vội vàng rời đi.
“Quên một chuyện nữa.” Tần Miễn nói với Phúc thẩm “Phúc thẩm, chín người mới tới có đãi ngộ giống như thúc thẩm. Thẩm đi nói với họ một tiếng. Mặt khác, nếu cần vật dụng hàng ngày gì, bảo họ đi nói cho Phúc thúc mua luôn một lượt.”
“Dạ.”
“Không có chuyện gì nữa, thẩm lui ra đi.”
Sau khi Phúc thẩm rời đi, tư thế Tần Miễn đứng lên có chút không được tự nhiên “A Thiết, ta muốn đi vào ngâm mình.”
“Cùng đi.” Lôi Thiết.
Nhất Điểm Bạch như nghe được, đang nằm úp sấp ở góc tường, liền vẫy đuôi chạy tới.
Tần Miễn mang nó theo vào không gian.
Vào cửa tứ hợp viện, hắn và Lôi Thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568857/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.