Xuân Sinh nói: “Ngài nói Tần lão bản và Lôi lão bản kia có phải ngốc không? Không tìm được cửa hàng mặt tiền thích hợp mở tửu lâu tại trấn trên thì tới Huyện là được. Một trấn nhỏ như lòng bàn tay có thể có được bao nhiêu khách? Vì sao họ phải tốn công phí sức xây một đại tửu lâu ở trấn trên? Tiểu nhân thật sự nghĩ không ra.”
Niếp Hành nghiêng người thả lỏng dựa vào buồng xe, trầm ngâm nói: “Điểm này đúng là hơi kỳ quái. Nhà họ nằm ở một thôn trang của trấn Lưu Thuỷ, có lẽ là không muốn rời nhà quá xa.”
Chuyện Tần Miễn suy xét thật sự đơn giản như thế sao? Tạm thời vẫn chưa biết được.
Nửa tháng sau, tửu lâu cơ bản xây xong, chỉ chờ khâu thiết kế chi tiết sau cùng.
Tần Miễn tung tin tức muốn bán phối phương ra ngoài, hơn nữa nói rõ chỉ bán hai mươi phần. Lão bản tửu lâu các trấn lân cận, thậm chí cả Huyện thành có sức mạnh kinh tế đều nghe tin mà đến, hai mươi nhà tửu lâu đến nhanh nhất dùng năm trăm lượng bạc trắng mua được phối phương gồm mười sáu loại phối liệu. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Chỉ bán phối phương, Tần Miễn đã lời được một vạn lẻ năm trăm lượng bạc trắng.
Sau đó, ngày mùa đúng hạn tới. Nhà Tần Miễn ít ruộng, hơn nữa trong nhà có ba hạ nhân, chỉ dùng ba ngày đã thu gặt xong lúa mì, tuốt hạt, phơi khô, nhập kho.
Nhân cơ hội này, Tần Miễn mua mười lăm mẫu ruộng tốt trong thôn, còn là nối liền một dải. Việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568847/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.