Lôi Thiết trầm mặc ngồi lù lù tại chỗ, ánh mắt dừng trên người Tần Miễn, dường như không nghe thấy Lôi Đại Cường nói, không cho ông bất cứ phản ứng nào.
Trong mắt Lôi Đại Cường lộ vẻ mất mát, mơ hồ có một cảm giác, ông đã mất đi đứa con này.
“Được, được. Lão Ngũ, đại ca ngươi biết võ, có y đưa ngươi đi, nương cũng yên tâm hơn.” Đỗ thị từ ái nhìn Lôi Hướng Trí.
Lôi Hướng Trí cũng rất vui mừng “Đại ca, Đại tẩu, nhưng vậy có làm chậm trễ chính sự của hai người không?”
“Yên tâm, mọi việc trong nhà đã an bài tốt. Ta chưa từng đi châu phủ, Đại ca ngươi nói muốn dẫn ta đến đó dạo chơi, thuận tiện hộ tống ngươi.” Tần Miễn nhìn Lôi Thiết, cười nói. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Hướng Trí đứng lên, trịnh trọng cảm tạ “Đa tạ Đại ca, Đại tẩu. Không dối gạt hai người, phu tử cũng nói qua trước đây có vài trường hợp cường đạo lộng hành trong khảo thí, dặn dò chúng ta trên đường không thể khinh thường, còn an bài bốn hộ viện(1) theo hộ tống. Có Đại ca, Đại tẩu đi cùng, tiểu đệ càng an tâm.”
Lôi Thiết lấy ra một túi tiền đưa cho hắn ta “Đây là mười hai lượng bạc vụn, cầm lấy phòng thân.”
Vẻ mặt Lôi Đại Cường, Đỗ thị càng vừa lòng.
“Đa tạ Đại ca.” Lôi Hướng Trí không từ chối. Lôi Hướng Nhân vò đầu, nếu lúc trước chịu khổ chịu khó niệm kinh thư vài năm, Lôi Thiết cũng nhất định bỏ tiền trợ cấp cho mình. Ánh mắt gã vô tình xẹt qua Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568844/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.