“Gỗ chá” Tần Miễn chấn động, cầm cung nhỏ thật chặt “Thì ra gỗ này là gỗ chá ư. Ta biết loại cây này, gỗ chá là loại gỗ rất quý báu, sánh ngang với hoàng đàn, chìm hoặc bán chìm trong nước, chất gỗ ổn định ít bị vênh. Lõi cây chá chỉ to bằng ngón tay, có đường vân như sợi chỉ vàng. Số sợi chỉ vàng cũng không phải vòng tuổi của nó, ba đến năm năm mới mọc lên một cây. Muốn tìm gỗ chá chắc không dễ dàng.”
Lôi Thiết: “Ngươi thích là được.”
Tần Miễn vui vẻ nói: “Thích lắm.”
Hắn ôm cây cung vào phòng, yêu quý treo cùng một chỗ với cung lớn của Lôi Thiết. Khi đi ra, Lôi Thiết đã dọn đồ ăn ra bàn.
“Ngày mai lên núi ngay nhé?” Tần Miễn tràn trề hưng phấn hỏi. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết: “Trước tiên luyện bắn bia cố định, rồi luyện thêm bắn bia di động.”
“Phiền toái như vậy?” Tần Miễn thất vọng.
Lôi Thiết thản nhiên nói: “Không học đi làm sao học chạy?”
Còn giảng đạo lý lớn. Tần Miễn không phản bác được, đành thắng lại, đứng dậy cắt thịt sống cho Nhất Điểm Bạch. Ngày hôm sau, Lôi Thiết cắm hai cây cọc trong sân, ở giữa treo một mũ rơm cũ làm bia ngắm, để Tần Miễn tập nhắm bắn.
Tần Miễn vừa có được cây cung của riêng, hăng hái đầy mình, theo chỉ đạo của Lôi Thiết, không biết mệt mỏi bắn hết lần này đến lần khác. Mới đầu chỉ toàn bắn vào không trung, sau bảy tám mũi tên, hắn tìm được cảm giác, có thể chuẩn xác bắn trúng mũ rơm, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568824/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.