“Hai, bốn, sáu…”
Trịnh Lục mua bánh bao trở về, Tần Miễn cảm ơn nhận lấy, thưởng cho nó năm văn tiền rồi đuổi nó về nhà trước, một tay cầm bánh bao cắn, tay kia thuần thục đến tiền đồng, “Tám mươi sáu, tám mươi tám, chín mươi…”
Hơn nửa ngày, hắn mới ngẩng đầu, thoải mái thở ra một hơn “Bên ta đếm xong rồi, tổng cộng hai lượng ba trăm mười chín văn.”
Lôi Thiết cũng nhanh chóng đếm xong đồng cuối cùng “Hai lượng bốn trăm năm mươi ba văn.”
Hai mắt Tần Miễn sáng lên “Ha ha ha! Nhiều như vậy, mới một ngày đã kiếm về số tiền thuê tiệm cả tháng.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Mắt Lôi Thiết nhìn vào tay hắn “Ngày mai thuê thêm một hoả kế, ngươi chỉ phụ trách thu tiền.”
Tần Miễn chỉ do dự vài giây rồi đồng ý “Được, năm trăm văn thôi mà.”
Hai người cất tiền bạc vào túi tiền, khóa kỹ cửa, đánh xe trâu về nhà trong sắc hoàng hôn. Gió đêm lạnh hơn ban ngày, nhất là thời điểm trở núi gió càng lớn, tạt thẳng vào cổ, rất lạnh. Tần Miễn ngồi kế bên Lôi Thiết còn muốn chen vào người y luôn. Hắn cũng không rõ vì sao mình sao vào thùng xe cho rồi.
Lôi Thiết đổi sang giương roi tay trái, cánh tay phải ôm người vào lòng. “Ngày mai xiên nhiều một chút.”
“Ngày mai tới tiệm vải mua vải tốt may hai cái khăn quàng cổ.” Tần Miễn sờ sờ bụng “Chưa ăn no. Về nhà lại nấu lẩu ăn nữa.”
Lôi Thiết: “Bốn trăm tăm trúc không ít.”
Tần Miễn hiểu rõ ý y, cười nói: “Huynh yên tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568809/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.