Ngay sau đó Lôi Đại Cường cũng nói: “Lão Đại, ta không đồng ý. Đứa nhỏ như ngươi suy nghĩ thế nào vậy? Nếu thật phân gia, các ngươi ngụ ở đâu? Trong rừng sao? Được rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Nói xong, ông đứng dậy muốn đi.
Lôi Thiết nhìn thẳng hai mắt ông, nhàn nhạt nói: “Mười năm trước, ta đi Mười năm sau, cũng không phải không thể đi lần nữa.”
Sắc mặt Lôi Đại Cường đại biến, cánh tay rũ xuống bên người khẽ run, “Ngươi!”
“Lão Đại!” Đỗ thị giận không kềm được, “Rốt cuộc ngươi có đặt cha ngươi vào mắt không? Ngươi thật bất hiếu!” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết nhìn qua bà “Ta bất hiếu, trước kia dù bị các người đánh mắng thế nào cũng không đánh trả không nói lại Ta bất hiếu, các ngươi để ta ở đối diện chuồng heo, ta không có ý kiến Ta bất hiếu, bởi vì một câu của thầy bói, ta thành thân với một nam nhân.”
Y lại nhìn về phía Lôi Đại Cường, vẫn bình thản hỏi như cũ “Thật lâu trước kia ta đã muốn hỏi, ta là con của ngài sao?”
Ngay cả Tần Miễn là người ngoài nghe cũng phải đau lòng thay Lôi Thiết.
Lôi Đại Cường há miệng thở dốc, không nói nên lời, không dám nhìn thẳng mắt Lôi Thiết. Hốc mắt Lôi Xuân Đào phiếm hồng, nhịn không được khóc kêu “Cha! Nương! Các người đồng ý đi! Đại ca không nợ chúng ta!”
Đỗ thị giận dữ “Ngươi câm miệng! Tay trong thò ra ngoài cái gì!”
Lôi Hướng Trí im lặng than thở, ôn hoà nói “Cha, để đại ca ra riêng thôi. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568774/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.