Mùng 9 tháng 2 đại lục năm 9712
Thời gian thấm thoát, nháy mắt đã là hai mươi bảy.
Năm nay là một năm vô cùng đặc biệt, bởi vì ta kết hôn rồi.
Thiệu Bách tự tay đeo cho ta bảo vật tượng trưng cho Diên gia —— “Ban ân độc giác thú “, lúc ta trở về liền tự mình làm một cái nhẫn, đeo lên ngón tay đeo nhẫn bên trái của hắn. Nghe đâu ngón tay này nối liền với tim, vòng quanh liền mang nghĩa là liên kết giữa hai người yêu nhau, vĩnh viễn không bao giờ rời xa.
Chúng ta cử hành hôn lễ trước mộ của cha mẹ Thiệu Bách, theo như phong tục của Trái đất.
Nhất bái thiên địa,
Nhị bái cao đường,
Phu phu giao bái.
Hôn lễ của chúng ta không có cao đường, không có lãng mạn nến đỏ, cũng không có ánh nến lãng mạn, chỉ có tình yêu tha thiết.
Đời này có thể gặp được Diên Thiệu Bách, ta sống cả đời này không uổng.
…
Ngày mùng 2 tháng 4 đại lục năm 9712*
(Trong bản Qt vẫn là năm 9712 nên tui không biết sửa lại làm sao nê để nguyên luôn)
Đời người tám mươi là thượng thọ, tính ra ta cũng đã tám mươi mốt, cũng coi như là trường thọ.
Xem lại tám mươi năm này, ta công thành danh toại, nhân sinh viên mãn.
Ta có bằng hữu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có huynh đệ phó thác tính mạng, có tình cảm chân thành cả đời muốn bảo vệ.
Nói thật, ta không nỡ xa bọn họ, nhưng ta không thể không đi trước một bước.
Thiệu Bách, để chúng ta kếp sau gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-luyen-thach-gia/763016/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.