Mạc Hoài Song nhìn dáng vẻ của Diên Thiệu Bách liền biết được nếu không hạ vốn gốc thì chuyện này không thể yên được. Hắn cũng không nhăn nhó, dứt khoát ôm lấy Diên Thiệu Bách duỗi đầu lưỡi hồng nhạt ra, nhẹ nhàng lướt qua môi Diên Thiệu Bách như lông chim. Diên Thiệu Bách nhìn thấy lời mời ái muội như vậy, há mồm ngậm lấy đầu lưỡi, thừa thế đè đầu Mạc Hoài Song thăm dò khoang miệng của hắn, đem toàn bộ đầu lưỡi xông vào càn quấy, một bộ không đem người ăn sạch tuyệt đối không bỏ qua. Tối hôm qua hắn bị từ chối hoàn toàn như vậy, tuy tự an ủi mình là do Mạc Hoài Song mất trí nhớ, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu, lúc này hành động của Mạc Hoài Song như gãi đúng chỗ ngứa, nếu không đem món nợ này tính toán, hắn liền không phải là Diên Thiệu Bách. Đầu lưỡi bị hấp duyện đau nhức, trong miệng bị quấy nhiễu long trời lở đất, cảm giác bị xâm phạm dần ăn mòn thần kinh của Mạc Hoài Song, hắn dựa vào lý trí từ chối, trong miệng phát ra tiếng chống cự nghẹn ngào. Âm thanh này rơi vào trong tai Diên Thiệu Bách, giống như uống xuân dược thúc tình mạnh mẽ nhất, hắn không chút do dự kéo quần Mạc Hoài Song xuống, nắm chặt lấy tiểu Song Song. Vị trí quan trọng nhất của thân thể bị khống chế, Mạc Hoài Song không kìm được đưa tay nắm chặt lấy bàn tay làm loạn của Diên Thiệu Bách, Diên Thiệu Bách liều mạng di chuyển trên dưới, móng tay nhẹ nhàng cọ vào phần đầu. Tình triều xa lạ từ trong khung truyền ra, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, tiểu tử vốn bán nhuyễn lập tức trở nên hoạt bát, Mạc Hoài Song không nhịn được vặn vẹo, muốn chống lại loại cảm giác muốn thoát khỏi nhưng không thể thoát khỏi được này. Diên Thiệu Bách một tay ôm chặt lấy hông hắn, môi của hắn không ngừng xâm nhập, một tay khắc có kĩ xảo đùa giỡn dục vọng của hắn. Tình dục mãnh liệt đốt cháy lí trí của Mạc Hoài Song, nụ hôn kịch liệt của Diên Thiệu Bách khiến hắn gần như quên hô hấp, mắt phượng mê ly quyến rũ, nhìn về phía Diên Thiệu Bách tràn đầy vẻ sợ hãi không biết cùng mê man. Nhìn thấy vậy, dục vọng của Diên Thiệu Bách càng to hơn một phần, không có nam nhân nào có thể chịu đựng được mê hoặc để lại ký hiệu của mình trên người mình yêu, hiện tại trong đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện mở chân Mạc Hoài Song ra, tàn nhẫn mà tiến vào, giữ lấy, để người này cả đời nhiễm phải mùi vị của mình. Dưới sự thúc dục của dục vọng, tay nắm dục vọng của Mạc Hoài Song liền nhanh hơn mấy phần. Làm xử nam hai đời, kinh nghiệm đánh súng lục có giới hạn, Mạc Hoài Song làm sao nhận được loại kích thích này, sau mấy lần liền bắn ra tay Diên Thiệu Bách. Dư vị cao trào kích thích khiến gò má Mạc Hoài Song đỏ lên, tứ chi có chút nhũn ra. Hắn thở hổn hển, tri ân báo đáp nắm lấy Diên Thiệu Bách. Nhưng không cần hắn hành động, phía sau liền bị đâm một ngón tay vào. Cả người Mạc Hoài Song đều bối rối, biết Diên Thiệu Bách chuẩn bj làm gì liền giãy dụa giống như sắp chết, hắn vặn vẹo thân thể, bỏ rơi gia hỏa của Diên Thiệu Bách, chẩn bị kéo ngón tay trong thân thể mình ra, trong lòng có chuẩn bị là một chuyện, còn làm là một chuyện khác. Diên Thiệu Bách bị sự chống cự của hắn kích thích dục vọng nổi lên càng cao, hắn quay người đem người đặt lên cửa chính, một tay đem tay Mạc Hoài Song phản kháng cố định ở trên đầu, thân thể ép chặt Mạc Hoài Song, một tay khác không ngừng ra vào vách thịt làm hoạt động nới rộng, tiếp theo lại mạnh mẽ đưa ngón thứ hai vào. Mạc Hoài Song trừng lớn mắt nhìn Diên Thiệu Bách, hắn cũng biết muốn người nam nhân này ngừng lại là không thể, thời điểm như thế nào, hắn ngoại trừ nhận mệnh tiếp thu vận mệnh sắp bị đè này, căn bản không có con đường thứ hai có thể đi. Nhận mệnh là một chuyện, nhưng căng thẳng là điều không thể tránh khỏi, phía sau không tự chủ được co chặt khiến cho Diên Thiệu Bách hoạt động vô cùng khó khăn. “Thả lỏng, không sẽ bị thương.” Diên Thiệu Bách cúi đầu khẽ nói bên tai Mạc Hoài Song, khí tức ấm áp phất qua vành tai, một cảm giác ngứa ngáy chảy khắp toàn thân Mạc Hoài Song. Toàn thân Mạc Hoài Song không tự chủ được run lên, phía sau càng chặt hơn một chút. Tầng tầng lớp lớp mị thịt xoắn đên thắt chặt lấy ngón tay Diên Thiệu Bách,hắn hận không thể thay thế trực tiếp tiến lên, ý nghĩ này khiến cho dục vọng của Diên Thiệu Bách lại lớn hơn mấy phần, hắn mạnh mẽ xé tan quần mình ma sát lên hạ thân của Mạc Hoài Song, các ngón tay hoạt động bên trong mị thịt của Mạc Hoài Song càng thêm có lực. Mặt Mạc Hoài Song nóng đến đỏ bừng, hành vi không biết xấu hổ này của Diên Thiệu Bách so với trực tiếp tiến lên càng làm cho hắn khó có thể tiếp thu, càng thêm khiến hắn sợ hãi chính là, trực giác mách bảo người này dự định tiến hành ở đây! Cái nhận thứ này khiến cho hắn thở dốc lần thứ hai vặn vẹo thân thể, “Thiệu Bách, nơi này không được…” Đang vặn vẹo, ngón tay Diên Thiệu Bách đột nhiên đâm vào một điểm, kích thích khác với lúc được an ủi nhất thời bao phủ toàn thân Mạc Hoài Song. “A…” Hắn không nhịn được khẽ ngâm lên tiếng. Mị thịt càng thêm co rút, hận không thể đem toàn bộ ngón tay của Diên Thiệu Bách đều nuốt xuống. Diên Thiệu Bách thấy tìm đúng được nơi, ngón tay thô ráp không ngừng ma sát lấy chỗ đó, cự vật chống đỡ ở mông không ngừng mô phỏng động tác ra vào. Dục vọng giữ lấy người nãy chưa từng kích liệt như bây giờ. Điên cuồng vui vẻ như dòng điện theo cột sống truyền khắp toàn thân, Mạc Hoài Song nhẹ nhàng giãy dụa lên, hắn thở mạnh, tiếng than thở nhỏ vụn dường như không thể nghe thấy không khỏi tràn ra khỏi cổ họng. Diên Thiệu Bách được cổ vũ đâm ngón thứ ba vào, không chút thương hương tiếc ngọc nào khuấy đảo, chỉ cầu nhanh chóng nới rộng có thể chứa được mình. “Đừng, đừng như vậy…” Mạc Hoài Song vặn vẹo mông muốn tránh thoát khỏi tiến công, xấu hổ khi bị xâm phậm khiến hắn nhắm mắt lại, lại không dám nhìn thấy dáng vẻ của tên hung ác Diên Thiệu Bách kia hận không thể ăn sống hắn. Mị thịt phía sau lại không suy nghĩ giống như ý nguyện của Mạc Hoài Song, mỗi lần Diên Thiệu Bách rút ra, nó đều dùng hết khả năng giữ lại, đè ép. “Nhìn ta.” Diên Thiệu Bách thả tay Mạc Hoài Song ra, nắm chặt cằm của hắn, nói nhỏ bên tai. Mạc Hoài Song ngượng ngùng nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác. Ngón tay trong vách thịt dùng sức ma sát điểm kia, một tay khác nắm chặt lấy cằm của Mạc Hoài Song ép hắn quay lại đây. Vui vẻ không ngừng khiến tứ chi Mạc Hoài Song như nhún ra, hắn khẽ rên rỉ, muốn thoát khỏi khống chế của Diên Thiệu Bách. “Nhìn ta.” Diên Thiệu Bách vừa dùng lực, vừa hung hăng mệnh lệnh. Thần trí Mạc Hoài Song lúc này đã thuần phục, hắn mở mắt ra, đôi mắt như nhìn thấy con mồi của Diên Thiệu Bách đập thẳng vào mắt hắn. Đúng lúc này, Diên Thiệu Bách đột ngột rút ngón tay khỏi hậu huyệt, không để Mạc Hoài Song có thời gian thích ứng, một thứ khác lớn hơn nhiều dã man xông vào. “A——“ Mạc Hoài Song nhất thời đau đến hận không thể chết đi. Không có thuốc bôi trơn, Diên Thiệu Bách cũng không hề dễ chịu. Nhưng hắn cũng không muốn cứ thế mà buông tha Mạc Hoài Song, hắn muốn hắn mở mắt nhìn ai là người giữ lấy hắn, là ai cho hắn đau đớn lần đầu, hắn muốn hắn đến chết cũng nhớ kỹ tình cảnh ngày hôm nay, không thể lãng quên. “Đi ra ngoài, con mẹ nó ngươi đi ra ngoài!” Trong âm thanh của Mạc Hoài Song mang theo tiếng nức nở, nước mắt sinh lý từ khóe mắt tràn ra. Theo tiếng kêu thảm thiết của Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách thoáng ra ngoài một chút. Nhưng không đợi đến Mạc Hoài Song thở ra một hơi, Diên Thiệu Bách liền hung hãn tiến vào lần thứ hai, một phát liền đi vào toàn bộ gốc rễ. “A——“ Đau đớn ăn mòn thần kinh của Mạc Hoài Song, hắn đưa tay nắm chặt lấy vai Diên Thiệu Bách, dùng sức bên ngoài phân tán đau đớn bên trong. Đây không phải là lần đầu vui vẻ, nhưng là loại lần đầu khắc cốt ghi tâm. Cũng may Diên Thiệu Bách vẫn không cầm thú đến mức không cứu được, sau khi tiến vào, hắn không nhúc nhích, chờ Mạc Hoài Song hòa hoãn cơn giận này. Nhưng mà không cần hắn động, mị thịt bên trong sau khi cảm nhận được hắn, vô cùng nịnh nọt mà duẫn hấp xoa bóp đè ép lên, nhiệt tình đến nỗi khiến Diên Thiệu Bách hầu như muốn tước vũ khí đầu hàng. —— quá mẹ nó sảng khoái rồi! “Diên Thiệu Bách, ngươi con mẹ nó xem như lợi hại!” Sau khi Mạc Hoài Song hòa hoãn liền chửi ầm lên. Diên Thiệu Bách vừa thấy hắn có sức lực mắng người, khóe miệng hơi giương lên, rút ra, đâm vào, tàn nhẫn mà đánh vào điểm kia. “A…” Tiếng mắng của Mạc Hoài Song liền biến thành tiếng rên rỉ, “A…Lão tử…Ân…A…” “Có phải là nơi này?” Diên Thiệu Bách chăm chỉ cày cấy, một lần lại một lần điên cuồng va chạm vào điểm kia. “Đừng… A… Đừng…” Vui vẻ ngập tràn hoàn toàn bao phủ lấy thần trí của Mạc Hoài Song, hắn rên rỉ lên, thở hổn hển, mặc cho Diên Thiệu Bách anh dũng xông tới. Vui vẻ không có cách nào diễn tả được khiến cho thứ kia của Mạc Hoài Song cứng lên lần thứ hai, theo điểm phía sau hậu huyệt kia một lần lại một lần tầng tầng ma sát, một luồng trọc dịch trực tiếp phun ra ngoài. Giận dữ cùng xấu hộ khi bị xuyên qua khiến cho Mạc Hoài Song tàn nhẫn mà khước từ Diên Thiệu Bách, hắn muốn chạy trốn khỏi cấm địa khiến cho người ta lúng túng này. Diên Thiệu Bách chặt sẽ siết lại hông hắn, dùng sức đi xuống, thứ kia đi vào càng sâu. Nội tạng của Mạc Hoài Song như sắp bị đỉnh ra, vách thịt bị kích thích càng thêm siết chặt, xoắn đến Diên Thiệu Bách khoái hoạt hầu như quên mất đêm nay là năm nào, chỉ còn dư lại tiến công theo bản năng. Hắn nắm chặt lấy Mạc Hoài Song, dùng hết sức mà đè ép xuống, nỗ lực đi vào nơi càng sâu hơn. “A…A…” Khuất nhục, mãnh liệt đồng thời dâng lên trong đầu Mạc Hoài Song, nước mắt không ngừng tràn khỏi khóe mắt, muốn ngừng mà không được, “Đủ rồi…Đủ rồi…” Đến cuối cùng, trong miệng Mạc Hoài Song chỉ còn lại tiếng rên rỉ vô thức. Chờ đến thời điểm hắn thở ra hơi được, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có nơi nào là không đau nhức, cảm giác nửa người dưới đã không còn là của mình. Dị vật ở phía sau đã hoàn toàn nhắc nhở hắn, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Mạc Hoài Song mở trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cảm giác mình thiệt thòi lớn rồi. Cái tên cầm thú Diên Thiệu Bách kia căn bản là không thông cảm thân thể bệnh nặng mới khỏi kia của hắn, làm xong một lần vẫn không xong, lại đổi đến trên giường làm tiếp, mặc cho hắn xin tha bao nhiêu cũng đều không chịu dừng tay, giống như muốn làm chết hắn. Sớm biết khôi phục kí ức sẽ có kết cục như vậy, hắn thực sự không muốn nhớ đến cái tên cầm thú kia! “Đây là thuốc thể lực cấp bảy, rất tốt với thân thể ngươi.” Ngay khi Mạc Hoài Song vẫn còn đang miên mang suy nghĩ, Diên Thiệu Bách liền đem một bình thuốc đưa đến bên miệng hắn. Mạc Hoài Song lườm hắn một cái, tuy rằng trong lòng thầm hận người này không biết kiềm chế, nhưng cũng sẽ không dùng thân thể của mình giận dỗi. Một hơi đem thuốc thể lực uống xong, sau một phút, cảm giác ấm áp đi khắp toàn thân, sức mạnh trở lại trong người. Diên Thiệu Bách lấy một hộp cao từ trong ngăn kéo ra, kéo Mạc Hoài Song qua đem người nằm sấp xuống, dùng ngón tay quệt một ít thăm dò vào phía sau Mạc Hoài Song nhẹ nhàng bôi lên. “Đây là cao chữa trị cấp sáu, phối hợp với thuốc thể lực rất tốt.” Diên Thiệu Bách cười nói nhỏ bên tai Mạc Hoài Song, “Lần sau chúng ta thử dùng xem, khẳng định không khiến ngươi mệt đến như vậy.” Mạc Hoài Song nghe xong liền đưa tay đập một cái lên tay Diên Thiệu Bách, người này còn biết xấu hổ hay không a! Còn muốn lần sau, phi! Lần sau nhìn hắn làm sao đem đồ này dùng đến trên người hắn đi! Hết chương 51. Editor: Haha, bị ăn sạch sẽ rồi mà bé nó vẫn không chịu nhận mệnh kìa, bệnh ảo tưởng cần phải chữa gấp!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]