“Ta ở nhà quét tước dọn vệ sinh.” Đầu óc Mạc Hoài Song xoay chuyển một hồi lâu rồi mới nói. Nói xong hắn ngơ ngác quay đầu nhìn Diên Thiệu Bách, nếu như ở nhà quét tước vệ sinh, vậy tại sao hắn lại ở trong nhà người này? Tại thời khắc sắp tiếp cận chân tướng, Diên Thiệu Bách không nhìn thẳng vào nghi hoặc của Mạc Hoài Song, khách sáo tiếp lời, “Nhà ngươi ở đâu?” “Thành phố xx.” Mạc Hoài Song theo bản năng nói ra một cái địa chỉ, sau đó ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, còn không đúng chỗ nào, hắn liền không nghĩ ra. Trong đầu xoay chuyển nửa ngày, mới nghĩ rõ ràng người này hỏi như vậy, có lẽ bởi vì hắn đã không còn ở thành phố xx? Diên Thiệu Bách đem bản đồ thế giới đảo qua một lần trong đầu, căn bản không thấy cái thành phố này, “Nó là thành thị cấp mấy?” “A——?” đầu óc Mạc Hoài Song hồ đồ không theo kịp vấn đề của Diên Thiệu Bách, lát sau mới phản ứng nói, “Cấp thành phố.” “Thành thị chia cấp kiểu gì?” Diên Thiệu Bách truy hỏi chi tiết. Mạc Hoài Song nói một chút dừng một chút nghiêm túc trả lời vấn đề của Diên Thiệu Bách. Tuy rằng đáp án của hắn rất chậm, nhưng logic rất rõ ràng. Chính vì như vậy, khiếp sợ trong lòng Diên Thiệu Bách càng ngày càng lớn, từ trong những đáp án liên tiếp của Mạc Hoài Song, hắn rất dễ dàng chắp vá ra được một thế giới văn minh tuyệt đối không giống nền văn minh đá. Cái nền văn minh này có lẽ tại phương diện vũ khí lạc hậu hơn so với nền văn minh đá, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt lại ưu việt hơn gấp trăm lần, hơn nữa chủng tộc tiến hóa cao hoàn toàn ngự trị ở nền văn minh đá. Nhân loại, tại thế giới kia chân chính là loài tiến hóa tầng cao nhất. Điểm này khiến cho Diên Thiệu Bách không khỏi cảm khái, cả người cũng bởi vì chịu kích thích quá lớn mà thật lâu vẫn không thể bình tĩnh. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Mạc Hoài Song bởi vì hao phí quá nhiều tinh lực mà mơ mơ màng màng ngủ lần thứ hai, trong lòng không biết là tư vị gì. Kết hợp với những lời giải thích cùng với hành vi vô tri trước đó của Mạc Hoài Song, hắn hiện tại vô cùng xác định trước kia Mạc Hoài Song căn bản không có mất trí nhớ! Chỉ là chuyện xảy ra quá li kỳ, khiến cho hắn tận lực che dấu thân phận thực sự của mình với mọi người. Nghĩ tới đây, Diên Thiệu Bách thở dài một tiếng, xoa xoa cái trán, ngồi ở bên giường thật lâu không có nhúc nhích, trong lòng mới chậm rãi tiêu hóa những sự thật kinh hãi mới nhận thức được. Trong lòng cũng có suy đoán mới đối với việc Mạc Hoài Song lần thứ hai nắm giữ đươc linh trấn. Hai giờ sau, Mạc Hoài Song tỉnh lại lần nữa, Diên Thiệu Bách bưng bát canh thịt đến. Mạc Hoài Song nhìn bát canh thịt thần sắc do dự, thời điểm sinh bệnh uống canh thịt hình như có chút vượt quá phạm vi tiếp thu của hắn. Hơn nữa món đồ chơi này nhìn cũng khiến người ta ngán ngán, thực sự khó có thể nhét vào mồm. “Cảm ơn, ta không đói bụng.” Cuối cùng, Mạc Hoài Song vẫn cự tuyệt ý tốt của Diên Thiệu Bách. Diên Thiệu Bách cũng không ép buộc, sờ sờ trán Mạc Hoài Song, sau đó lần thứ hai cùng hắn tán gẫu chuyện “Nhân sinh”. Mạc Hoài Song hoàn toàn không biết mà lọt hố lần thứ hai, sau nửa ngày mới nhớ đến một vấn đề mình sớm nên hỏi, “Vì sao ta lại ở nhà ngươi?” “Ngươi ngã bệnh.” Diên Thiệu Bách trả lời rất bình tĩnh. “Ồ.” Đôi mắt Mạc Hoài Song ướp nhẹp nhìn Diên Thiệu Bách, dịu ngoan biểu thị mình đã hiểu. Còn chuyện hắn sinh bệnh cùng với đến nhà Diên Thiệu Bách có liên quan gì đến nhau, xin lỗi, thứ đồ chơi này quá thâm ảo, trước mắt không thuộc phạm vi suy nghĩ của hắn. Diên Thiệu Bách trực tiếp bị bộ dáng tiểu bạch thỏ này của hắn gợi lên dục vọng, trong lòng ngứa ngáy hận không thể đem người này đè xuống thao lộng một phen. Nhưng hắn cũng biết, trạng thái đây giờ của Mạc Hoài Song chỉ sợ không chịu nổi, cho nên kìm nén tâm lý nóng nảy. Nhưng hắn cũng không phải là loại người bạc đãi chính mình, bữa tiệc lớn ăn không hết, nhưng món tráng miệng chung quy vẫn phải thưởng thức. Huống hồ hiện tại Mạc Hoài Song đã quên mất vài thứ, hắn cũng không ngại dùng phương thức của mình để gợi nhớ lại cho hắn. Cúi đầu xuống hôn môi Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách lúc này mới làm như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy, “Nghỉ ngơi thật tốt.” Một trận pháo hoa nhất thời oanh tạc trong đầu Mạc Hoài Song, đầu óc vốn cũng không quá linh mẫn lại càng ngày càng dính rồi! Mạc Hoài Song trừng lớn mắt phượng xinh đẹp, không thể tin được nhìn Diên Thiệu Bách. Hắn, hắn, hắn bị phi lễ! Tuy rằng đối phương là người trước mắt hắn rất có hảo cảm, thế nhưng người này cứ như vậy lẫm lẫm liệt liệt hôn hắn, có phải là quá tùy tiện hay không? Mạc Hoài Song không phải là người chịu thiệt rơi đồ còn phải nuốt vào trong bụng, cho dù hiện tại cả người hắn đều bủn rủn, cũng không ngăn được hắn tức giận bò lên từ trên giường, chỉ trích hành vi vỗ lễ của người này. Kết quả, không chờ đến khi hắn hành động, một quả bom uy lực cực đại lại giáng xuống, nổ tung khiến đầu óc hắn choáng váng, cả người cũng không tốt! ——“Ta cảm thấy ngươi có thể đã quên một chuyện, ta cho là nhất thiết phải giới thiệu lại một lần nữa, ta là lão công của ngươi.” (*Ha ha, cứ tưởng anh Bách thật thà, ai ngờ tất cả chỉ là ngụy trang*) Cái này không thể nào! Mạc Hoài Song trừng lớn hai mắt không thể tin nhìn chằm chằm Diên Thiệu Bách, ý đồ tìm dấu vết nói dối trên mặt người này. Đáng tiếc trên mặt Diên Thiệu Bách một mảnh bình tĩnh, giống như mình chỉ là trần thuật một sự thật thiên chân vạn xác! “Không, không thể.” Mạc Hoài Song cực lực phủ nhận, hắn không nhớ rõ có chuyện như vậy! “Cho nên ta mới nói ngươi quên mất, được rồi, đừng suy nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt.” Diên Thiệu Bách tiến lên đem Mạc Hoài Song một lần nữa đẩy ngã trên giường, vuốt mí mắt của hắn xuống, lông mi thật dài xẹt qua lòng bàn tay hắn, mang đến cho người khác cảm giác ngứa ngáy, đôi mắt Diên Thiệu Bách tối sầm lại, hắn biết bây giờ còn không phải lúc, “Chờ đến lúc hết sốt sẽ nhớ được.” Tuy lời nói là như vậy, nhưng Mạc Hoài Song đến cùng có nhớ đến chuyện một năm nay hay không, Diên Thiệu Bách cũng không chắc chắn. Trong lúc Mạc Hoài Song mê man, cái vấn đề mất trí nhớ này hắn đã thảo luận với được sư trong dong binh đoàn. Đáp án của dược sư chính là bởi vì não thiếu dưỡng khí mới tạm thời dẫn đến tình trạng kíc ức thiếu hụt, mà cái tạm thời này là bao lâu, là một vấn đề đáng bàn bạc. Mạc Hoài Song nằm ở trên giường, 10 ngàn con thần thú giống như ngựa hoang bị trĩ chạy mà như bay không ngừng đảo quanh lòng hắn, sáu chữ “Ta là lão công của ngươi” không ngừng tuần hoàn, hắn mở to hai mắt nhìn trần nhà, đến tận khi tinh thần không chịu nổi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Thời điểm tỉnh lại lần nữa, lão công của hắn đang ngồi ở bên giường nhìn hắn. Mạc Hoài Song biệt nữu dời tầm mắt. Diên Thiệu Bách lơ đễnh cười, đem người bán nâng dậy, dựa vào trên người mình, cho hắn uống thuốc. Cả người Mạc Hoài Song nhất thời không được tự nhiên, có chút kháng cự dãy dụa muốn thoát khỏi khống chế. Đáng tiếc một con gà muốn thoát khỏi kiềm chế của chiến sĩ cấp tám nói thì dễ, huống chi còn dưới tình huống cả người mềm yếu vô lực. Diên Thiệu Bách giống như căn bản không phát hiện hắn giãy dụa, kiên định đem thuốc bưng đến bên miệng hắn, “Ngoan, uống thuốc sẽ khỏe lên.” Mạc Hoài Song ngậm miệng giằng co. Diên Thiệu Bách kiên trì mười phần mà chờ đợi, không chút ý tứ mất kiên nhẫn nào. Cuối cùng, Mạc Hoài Song thấy hắn căn bản không có ý định thả mình đi, đành phải thua trận nhận mệnh há mồm đem thuốc uống vào. Diên Thiệu Bách giống như bón đến nghiện, sau thuốc là một bát cháo loãng, hắn đem Mạc Hoài Song kéo vào trong ngực, bón rất cẩn thận. “Ta có thể tự mình uống.” Mạc Hoài Song uốn éo người giống như muốn thoát khỏi ràng buộc. “Ngoan, đừng động.” Thanh âm Diên Thiệu Bách đột nhiên trầm thấp xuống. Mạc Hoài Song bị hắn ôm vào ngực nhất thời cảm thấy có thứ gì đó đâm vào mông mình. Thần trí hắn mơ hồ, tò mò uốn éo cáo mông cọ cọ, ừm, giống như càng lúc càng lớn! Diên Thiệu Bách thả bát xuống, tàn nhẫn mà vỗ mông hắn một cái, “Thành thật một chút, tiếp tục cử động tự gánh lấy hậu quả!” Nói xong đem người đặt lên đùi tiếp tục bón cháo. Mạc Hoài Song bị đánh không cam lòng ngậm chặt môi, một bộ dáng uy vũ không chịu khuất phục! Mùi cháo thơm ngát tiến thẳng vào mũi hắn, dạ dày từ rất lâu không có gì vào bụng không chịu thua kém kêu lên một tiếng “Ọc——”, phá hủy hình tượng bất khuất của hắn. Hai tai Mạc Hoài Song nhất thời đỏ lên, cực kỳ tức giận dạ dày không nghe lời này. “Ngoan, nghe lời, ăn rồi đi ngủ.” ngữ khí của Diên Thiệu Bách ôn như, cái thìa múc một muỗng cho hắn. Mạc Hoài Song nhắm mắt lại hé miệng, vô cùng tự giận mình. Diên Thiệu Bách thấy bộ dáng biệt nữu này của hắn, khóe miệng không khỏi lộ ra một vệt ý cười. Đút xong cháo, Diên Thiệu Bách liền đem khăn đến xoa mặt cho hắn, sau đó tự mình rửa mặt súc miệng lên giường nằm bên người Mạc Hoài Song. Nhất thời, Mạc Hoài Song vừa mới bình tĩnh trở lại cả người lại khẩn trương lên, hắn quay đầu lại nhìn Diên Thiệu Bách đầy vẻ “Cùng ngươi ngủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa”, đầu óc đột nhiên sáng lên, lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi, “Hai, hai nam nhân có thể kết hôn?” Cho nên người này nhất định không thể là lão công của hắn! Diên Thiệu Bách bị bộ dáng ngây thơ kia của hắn chọc cười, nặn nặn mũi Mạc Hoài Song, giương tay chân đem người kéo vào trong ngực, hôn gò má của hắn một cái, “Ngoan, ngủ. Ngươi hôn mê hai ngày, ta hơi mệt chút, có việc ngày mai nói.” Nói xong nhắm mắt lại không lên tiếng nữa, Mạc Hoài Song nhìn thân ảnh trước mặt, trong lòng có cảm giác khó chịu không hiểu nổi, bé ngoan ngậm miệng lại, thậm chí còn sợ ảnh hưởng người này nghỉ ngơi, cưỡng ép chính mình không được động đậy mà nằm yên trong ngực một nam nhân xa lạ. Ngày thứ hai lúc Mạc Hoài Song tỉnh lại, cơn sốt đã hoàn toàn lui, đầu óc cũng rõ ràng rất nhiều, tuy rằng thân thể có chút không khỏe, nhưng trí thông minh cũng đã về. Chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới chính là hành động không biết xấu hổ hôm qua của mình, nhất thời hối hận muốn chết. Vả lại, hắn nhớ rõ thời điểm mình quét tước dọn vệ sinh có thấy một cái diêu linh hình hoa loa kèn, sau đó hắn hôn mê bất tỉnh. Một loại dự cảm chuyện đã vượt qua khả năng không chế của mình tràn ngập trong đầu Mạc Hoài Song, hắn đứng dậy xuống giường tìm kiếm đáp án,mới đi được hai bước liền bị hình người phản chiếu từ trong tủ quần áo dọa ngừng bước chân. Hắn lo lắng hoảng sợ mà đi nhanh đến chỗ tủ kim loại, trợn to mắt nhìn hình ảnh căn bản không biết trong giương, chợt cảm thấy ngũ lôi oanh liệt. Cuộc nói chuyện ngày hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu, nếu lúc này hắn không nghĩ ra cái người Diên Thiệu Bách nói cái gì, hắn liền uổng công sống hai mươi sáu năm. Mạc Hoài Song kéo kéo tóc của mình, hối hận rên rỉ, hắn thực sự là ngu như lợn! Bị trêu ghẹo không nói, lại còn câu dẫn nam nhân, điều này làm cho hắn sau này sao gặp được người! Được rồi, coi như tố chất trong lòng hắn siêu cường có thể tiếp thu sự thực mình tá thi hoàn hồn, nhưng vừa đến đã để lộ chuyện lại còn làm chuyện không biết xấu hổ thì như thế nào? Ngay tại thời điểm Mạc Hoài Song không ngừng đập nhẹ trán vào tủ, Diên Thiệu Bách mở cửa đi vào, trong tay còn bưng một bát cháo. Mạc Hoài Song nhìn thấy hắn cả người không khỏi cứng ngắc, độ nóng trên mặt có thể chiên được cả trứng, vô cùng chột dạ lui về phía sau một bước, ánh mắt đề phòng nhìn Diên Thiệu Bách, trong lòng tính toán muốn ngả bài kiểu gì. Diên Thiệu Bách thấy bộ dáng này của hắn, không hiểu sao tâm tình hắn vô cùng tốt. Hắn thả bát xuống, nhanh chân tiến đến ôm người đặt lên giường. “Ngoan, lại dưỡng thêm một ngày.” Nói xong ôn nhu hôn gò má của hắn. “Cái này——” Toàn thân Mạc Hoài Song nóng lên dịch chuyển về phía trong giường, biệt nữu dự định ngả bài. Diên Thiệu Bách duỗi một ngón tay lên đặt lên môi của hắn, ý vị thâm trường nói, “Có việc thì để sau khi dưỡng tốt rồi nói.” Đương nhiên dám to gan quên hắn là món nợ nên sớm tính toán! Nói thật trong đầu óc Mạc Hoài Song đều là hình ảnh chính mình “Câu dẫn” nam nhân này bị đánh đòn, đối với chuyện quan trọng nhất là để lộ nội tình này đã không lấy được bao nhiêu sự chú ý của hắn. Thấy thái độ Diên Thiệu Bách kiên quyết, thực sự không có ý muốn nói, cũng biết thời điểm hiện tại chỉ có thể từ bỏ ý định ngả bài. Cõ lẽ có chút thời gian chuẩn bị, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện xấu gì. Sau khi hầu hạ Mạc Hoài Song uống hết thuốc xong, lại cẩn thận dặn dò hắn nghỉ ngơi nhiều hơn, Diên Thiệu Bách lần thứ hai đi ra ngoài. Mạc Hoài Song buồn bực ngán ngẩm mở ti vi ra giết thời gian. Buổi tối, Mạc Hoài Song sau khi biết được mình không ở Trái Đất đứng ngồi không yên cuối cùng quyết định ngả bài với Diên Thiệu Bách, một ngày suy nghĩ đã làm cho hắn biết được cái nào là chuyện quan trọng nhất. “Thân thể ngươi đã tốt hay chưa?” Sau khi Diên Thiệu Bách rửa mặt thấy Mạc Hoài Song ngồi xếp bằng trên giường, một bộ chúng ta nhất định phải đem chuyện nói rõ ràng, có chút ý đồ xấu xa hỏi. “Toàn bộ đều ổn.” Mạc Hoài Song khẳng định gật đầu, “Ta nghĩ chúng ta có chút vẫn đề cần giải quyết.” “Đúng vậy.” Diên Thiệu Bách gật đầu tán thành, động tác nhanh chóng bò lên giường, “Ngươi giấu diếm ta lâu như vậy, ngươi nói xem ta nên trừng phạt ngươi như thế nào?” Ánh mắt Diên Thiệu Bách sắc bén nhìn về phía Mạc Hoài Song, ý vị xâm phạm trần trụi lệ rõ trên mặt. Ánh mắt của hắn tiết lộ thông tin quá rõ ràng, tình cảnh tối hôm qua nhất thời hiện lên trước mắt Mạc Hoài Song, hắn cảnh giác muốn lui về phía sau một đoạn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]