Dựa theo sách nói, nếu như có thể thoải mái chinh phục máu cấp bốn, vậy tiếp theo nên chinh phục máu pha 50% là hợp lý. Trong sách không nói tỉ mỉ thế nào mới được coi là thoải mái chinh phục máu cấp bốn, mà Mạc Hoài Song coi như tình huống này của mình cũng được coi là thoải mái chinh phục máu của độc giác thú. Cho nên tại ngày thứ hai sau khi tan lớp, Mạc Hoài Song lần thứ hai bước đến cửa hàng “Tề vật” mua bút 4.5. Sau khi về ký túc xá, Mạc Hoài Song mở ra hộp bút, nhìn cái bút màu hơi xanh, hít sâu một hơi liền cầm bút lên. Thời điểm kim loại lạnh lẽo chạm vào ngón tay kia, một trận ý chí so với máu cấp bốn cường đại gấp ba lần xuyên thấu qua da thịt, đâm thẳng vào trái tim Mạc Hoài Song, rất có tư thế không có bóp nát hắn tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng vào lúc này, giống như trước kia, một cảm giác không nói rõ được xuất hiện từ trái tim, giống như là không mất đến một giây, dòng máu 4.5 liền vô cùng nịnh nọt khuất phục, hoàn toàn không có loại công kích giống như trong sách miêu tả. Mạc Hoài Song lấy ngón tay ra khỏi bút, chen hộp lại, lại một lần nữa nhìn vào “Luyện thạch giả tu hành”. Trong sách đang nói đến cảm thụ của An Lục sau khi chinh phục máu cấp bảy. Nó tùy ý di chuyển trong thân thể ta, hung bạo mà tàn ngược, ta điều động linh trấn vây công đồng thời trấn áp nó. Nhưng máu cấp bảy ngoại trừ tàn bạo ra còn có giảo hoạt mà người khó có thể tưởng tượng được, sau khi ta đột phá vòng vây thứ nhất, nó thu liễm bạo ngược của mình bắt đầu ngụy trang yên tĩnh mà ôn hòa, nó trốn ở các nơi trong thân thể ta, ẩn núp giống như thích khách chỉ chờ đến khi ta lơ là, sẽ đánh cho ta một đòn chí mạng. Bởi vì máu cấp bảy không có ý tốt mà tập kích, nội tạng của ta bị thương tổn, đau đớn sinh ra từ trong xương, nó ảnh hưởng đến khống chế linh trấn của ta, thế nhưng ta không chút nào lơ là, chỉ cần bắt đầu nhất định phải có thắng bại, tuyệt đối không thể hòa nhau. … Trong hai tuần lễ này, ta và nó giải thủ 211 lần, cuối cùng chúng ta quyết chiến ở khu vực gần trung tâm. Nó cuồng bạo không sợ chết nhằm vào trái tim của ta, chủ ý quyết định đồng quy vu tận với ta, ta không quan tâm đến nguy hiểm khi linh trấn bị hủy, bằng vào ý chí mạnh mẽ nhất định không chịu thua mà dùng hết ý chí đánh nó một đòn, nó không cam lòng tiêu tan vào trong huyết mạch của ta, từ đây cấp bảy liền thuần phục ta. Mạc Hoài Song nhìn xong lấy tay xoa xoa mũi, ngẩng đầu bắt chuyện với Lương Ngu đang chơi game ở một bên, “Tiểu Ngu, lúc ngươi lên cấp chiến đấu với huyết dịch cấp bốn có cảm giác gì?” Lương Ngu vừa nghe thấy Mạc Hoài Song muốn cùng mình nói chuyện về cảm thụ lúc thăng cấp, nhất thời tỉnh táo tinh thần ném bản điện tử lên giường, kéo dép lê xoẹt xoẹt đạp đất đi đến bên giường Mạc Hoài Song, cởi giày leo lên giường. Sau đó mặt hắn thần bí nói, “Ta bí mật nói cho ngươi, kỳ thực ta đã 4.1” Nõi xong trên mặt hắn vẫn còn vẻ nghĩ đến mà sợ, nháy mắt liền chuyển thành đắc ý, “Ta nói với ngươi, đạt được cấp bốn kỳ thực không có gì ghê gớm, ý chí của máu cấp bốn tương đối ngốc, trên cấp bốn mới gọi là kinh thương động phách. Ngươi không biết, thời điểm ta đạt được có bao nhiêu anh dũng. Lúc đó nó chạy toán loạn khắp thân thể ta, ta cái gì cũng không quản, chờ ở tim ôm quyết tâm quyết tử phục kích nó! Ngươi xem,cuối cùng ta cũng hoàn thành!” Lương Ngu nói xong liếc mắt nhìn cái hộp trong tay Mạc Hoài Song, kiến nghị, “Ngươi dự định thăng cấp, hãy tìm người có đẳng cấp cao và có kinh nghiệm ở một bên chăm sóc thì tốt hơn, vạn nhất có gì bất ngờ, cũng có thể giúp ngươi lấy bút xuống cứu ngươi một mạng.” Tâm tình Mạc Hoài Song phức tập nhìn bảng điện rồi lại liếc nhìn Lương Ngu, không thể không ngại ngùng nói mình đã thăng cấp dễ dàng. Thời điểm xem những điều tâm đắc trong tu hành của An Lục, hắn cho rằng loại tình huống không thua gì chiến đấu cỡ lớn kia chỉ xuất hiện lúc thăng cấp bảy, nhưng vừa nghe Lương Ngu nói như vậy, hắn phát hiện mình đã lầm rồi, chỉ sợ sau cấp bốn, mỗi khi tăng lên một bước, đều kèm theo tình cảnh khiến người khác kinh tâm động phách. Loại vừa gặp liền thuần phục như hắn, khả năng là… Không quá bình thường đi. Lương Ngu thấy Mạc Hoài Song vẫn không hé răng, nhất thời não bổ Mạc Hoài Song bởi vì là con riêng mà chịu xa lánh cùng với không như ý, vì vậy hắn hùng hồn vỗ vỗ ngực nhỏ, “Ngươi yên tâm, nếu như ngươi muốn thăng cấp, ta sẽ giúp ngươi tìm người chăm sóc ngươi.” “Cảm ơn, hiện tại tạm thời ta không cần.” Mạc Hoài Song đem hộp bỏ vào ngăn kéo, “Chờ sau này rồi nói.” Việc này cũng không phải là do Mạc Hoài Song không tin nhân phẩm của Lương Ngu mà lừa gạt hắn, mà Lương Ngu này quá đơn thuần, việc này nếu như có thể không cho hắn biết liền không cho hắn biết. “Với anh em của mình thì không cần nói lời cảm tạ a.” Lương Ngu nói xong chuyện thăng cấp cũng không có ý định xuống dưới giường, mà đôi mắt long lanh nhìn Mạc Hoài Song, một bộ muốn tiếp tục bát quái. “Tán gẫu?” Mạc Hoài Song nhìn bộ dáng kia của hắn khóe miệng cong lên, hỏi. “Kỳ thực cũng không có việc gì, chính là ta muốn biết tại sao ngươi lại chán ghét Nguyên Quân Đường.” Lương Ngu vừa nói vừa khoa tay khoa chân, ngôn ngữ tay chân vô cùng phong phú. “Không quá thích diễn xuất của thánh giáo.” Lương Ngu giống như tìm dược tri kỷ, lên tiếng phụ họa, “Ta cũng không thích, chỉ thích lôi kéo người khác. Ngươi không biết, nhân phẩm của nàng cũng không tốt đẹp gì.” “Lần trước nhà ta khai phá một hạng mục phòng ngự của một thành thị, lúc đó ba ba coi trọng một đội thi công của thành thị cấp hai, giá cả tiện nghi, chất lượng tốt. Kết quả nàng mang người đến uy hiếp ba ba của ta, nếu như không đưa cái này cho thánh giáo làm, nàng liền giúp đỡ thế lực đối địch với ba ba ta. Giống như tỷ tỷ ta cùng nàng ầm ĩ hai câu liền bị đánh.” Lương Ngu nói, tay quơ quơ trên không trung, thanh âm trầm thấp khó chịu, “Ta thật vô dụng, chỉ có thể bị mẹ ta kéo một bên xem tỷ tỷ bị đánh.” Mạc Hoài Song đưa tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, ngữ điệu mềm nhẹ, an ủi, “Không phải ngươi vô dụng, là thánh giáo người đông thế mạnh. Chờ sau này ngươi trở nên mạnh mẽ, liền thay tỷ tỷ ngươi báo thù.” “Ngươi đừng an ủi ta, ta biết được mình có bao nhiêu cân lượng, nhà ta có ba hài tử, có ta là kém nhất, chỉ có tiềm năng cấp bốn.” Âm thanh buồn buồn. “Đừng nói như vậy, An Lục cũng nói, kiểm tra tiền năng cũng chưa chắc chuẩn, ngươi xem ngươi đã đột phá tiềm năng đạt đến 4.1” “Cũng chỉ là như vậy, không lên nổi.” Lương Ngu thở dài, liền đem đề tài công kích quay lại trên người Nguyên Quân Đường, “Ta nói cho ngươi, nàng ngang ngược như vậy cũng là có gia học uyên thâm.” “Nói vậy là sao?” “Năm đó mẹ nàng là tiểu tam cướp chồng của người khác, cậu của nàng không khuyên can không nói, lại còn mưu toan để người ta bức tử vợ chính thức để cho muội muội mình thượng vị. Nhưng người vợ chính thức kia cũng không phải ăn chay, ngày bọn hắn kết hôn, liều một cái mạng, kéo đôi cẩu nam nữ kia chôn cùng nàng, nhưng đáng tiếc mẹ của Nguyên Quân Đường vẫn được cứu một mạng trở về.” Nói đến cuối cùng, ngữ điệu Lương Ngu lạnh đi, một bộ không cam lòng tại sao gieo vạ đều có thể sống được ngàn năm. Mạc Hoài Song nghe xong không hé răng, chỉ sờ sờ mái tóc mềm mại kia của Lương Ngu. Ngày nhập học thứ ba, “Lý luận chiến thuật” chính thức nhập học, dạy chính là một vị lão giả đỉnh đầu đã hói hết, coi như sau đầu không hói cũng chỉ còn mấy sợi tóc bạc. Thời điểm lên lớp còn mang theo kính lão, một cái ghế gập vô cùng nhẹ ngồi trước cửa phòng học. Bởi vì do tuổi cho nên mồm miệng nói chuyện có chút không rõ, âm thanh rất nhỏ, Mạc Hoài Song lắng nghe nửa ngày cũng không hiểu rõ hắn đến cùng là nói cái gì. Hắn chỉ rõ ràng hệ luyện thạch của mình mở cái môn này hoàn toàn không liên quan gì đến tính thực dụng thực sự của chương trình học. Linh trấn cùng huyết dịch chiến đấu vô cùng nguy hiểm, nếu muốn lấy được thắng lợi, không chỉ cần đến vũ lực mạnh mẽ, mà còn cần biết một ít nghệ thuật chiến tranh đánh phục kích lừa gạt ý chí của máu mắc câu. Hết giờ học, những học viên khác không ngừng phun tào với vị lão sư này, không ít học viên không nhịn được mà gọi điện về nhà yêu cầu cha mẹ yêu cầu đổi lão sư. Lý do vô cùng chính đáng, hoàn toàn nghe không hiểu, vô cùng ảnh hưởng đến học tập. Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, âm thầm buồn cười, trình độ của học sinh lớp sáu này ngay cả nửa tiêu chuẩn cũng không có, nhưng đối với yêu cầu với lão sư vô cùng cao, bất quá chuyện như vậy hoàn toàn có thể lý giải, “Nhị đại” mà, mình có thể học không tốt, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác dạy không được! Ngay khai giảng thứ tư là môn quan trọng nhất trong lòng Mạc Hoài Song, nhập họa chế giáp,không có gì bất ngờ xảy ra, chính là do Cổ Kiếm dạy. Trước khi hắn bắt đầu giảng liền quét mắt nhìn một lượt, sau khi nhìn thấy Mạc Hoài Song an phận lắng nghe bài giảng, trên bản điện tử cỡ lớn trước lớp chiếu một cái nguyên đồ. “Mạc Hoài Song, ngươi trả lời ta một chuyện, đây là loại nguyên đồ gì?” Cổ Kiếm lạnh giọng gọi tên. Mạc Hoài Song cười lạnh trong lòng, đứng dậy đáp: “Giáp nguyên đồ.” “Cái đồ hình này đứng hàng thứ mấy trong tổng số nguyên nguyên đồ?” Mạc Hoài Song nhất thời á khẩu, ánh mắt của hắn đầy lãnh ý nhìn chằm chằm Cổ Kiếm, chờ đợi câu sau của hắn. “Không biết câu trả lời liền ra ngoài cửa lớp đứng.” Ánh mắt Cổ Kiếm như hàn kiếm. Mạc Hoài Song nắm chặt tay, cũng không nói nhiều, nhấc chân liền đi ra ngoài. Sau lưng hắn, Cổ Kiếm “Oành” một tiếng đóng lại cửa phòng học, không cho một chút âm thanh giảng bài nào lọt ra ngoài. Trong phòng học, Lương Ngu vô cùng không cam lòng đứng lên lớn tiếng chỉ trích, “Lão sư, ngươi làm như vậy không công bằng, môn nhập môn chế giáp này căn bản không có sách không thể chuẩn bị bài, Mạc Hoài Song không biết cài đồ hình này đứng hàng thứ mấy cũng là bình thường, ngươi như vậy hoàn toàn là lấy việc công trả thù riêng.” Cổ Kiếm hừ lạnh trong mũi một tiếng, thái độ lạnh nhạt nói, “Lên lớp ngang nhiên chống đối lão sư, đây chính là gia giáo của nhà ngươi, lễ nghi của ngươi? Ngươi đối với phương pháp dạy của ta có gì bất mãn, ngươi có thể đi khiếu nại. Hiện tại, hoặc là yên tĩnh lắng nghe bài giảng, hoặc là ra cửa.” Lương Ngu cầm lấy bản điện tử phẫn hận rời khỏi chỗ, thời điểm ra khỏi còn đem cửa đóng mạnh một cái. Biểu đạt bất mãn của mình. Mạc Hoài Song nhìn thấy Lương Ngu một mặt tức giận theo sau mình bước ra khỏi cửa, trong lòng thực sự ngũ vị tạp trần, không nói ra được là cảm giác gì. Tức giận hắn quá kích động, cũng có hận hắn không hiểu chuyện, mà càng nhiều hơn chính là cảm động, hắn và Lương Ngu không quen không biết, cái tên tiểu tử ngốc này lại vì hắn mà đối với môn nhập môn này không chút nào để ý, phần ân tình này, hắn cũng không biết trả thế nào. Hiện tại, hắn lại hận thiết bất thành cương nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi ra ngoài làm gì, cẩn thận kiểm tra thất bại bị, khai, trừ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]