Nạp Nhân làm mẫu xong ánh mắt sáng lên nhìn Mạc Hoài Song, “Nhanh, làm lại động tác khen ngợi đi.”
Mạc Hoài Song nghiêm túc đem quyền để vào trước trán, “Ngươi phi thường độc giác thú.” Buông tay, “Lúc này có thể tiếp tục giới thiệu chuyện luyện thạch sư rồi chứ?”
Mắt Nạp Nhân đảo quanh, “Không có thành ý.”
“Sao lại không có thành ý chứ, chỉ là nhất thời không quen thôi. Ngươi xem ta đã quen cách nói của quê nhà, hiện tại bắt ta dùng phương thức của nơi này liền không quen, dù sao cũng cần phải có thời gian làm quen mới được.”
“Ngụy biện! Quên đi, là bằng hữu ta không so đo với ngươi. Cấp năm tới cấp bảy là một cảnh giới, cấp tám là cảnh giới khác, cấp chín là truyền thuyết. Hiểu không?”
Nạp Nhân nói không đầu không đuôi, Mạc Hoài Song nghe như lọt vào sương mù, “Các cảnh giới này rốt cuộc là dựa vào cái gì mà phân chia?”
Nạp Nhân dùng ánh mắt “Ngươi thực ngốc” liếc nhìn Mạc Hoài Song một cái, “Hiểu được cách chia cấp một cấp hai chưa? Đó là góp đủ số lượng!” Có chút không để ý cảm thụ của Mạc Hoài Song.
“Tại sao lại góp đủ số lượng?” Mạc Hoài Song cảm thấy được mình vẽ nguồn nước thạch thật không dễ dàng gì.
“Bởi vì khả năng của luyện thạch giả cấp một cấp hai người bình thường cũng làm được, chỉ là sẽ bị choáng váng, thời gian làm không dài thôi, hoàn toàn không dùng tới loại thiên phú linh trấn này, không cần thiên phú thì sao được tính là luyện thạch giả chân chính?”
“Chẳng nhẽ thứ linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-luyen-thach-gia/762942/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.