Đội thú nhân cứu hộ trở về, vẫn không tìm được bất kỳ tin tức nào về Y Ân. Tuy biết bọn họ đã cố gắng hết sức nhưng Giang Tiều vẫn không kiềm được nỗi nôn nóng trong lòng.
Điều an ủi duy nhất hiện giờ chính là hắn vẫn cảm nhận được – Y Ân còn sống.
“Dê dê, khi hai bên đánh nhau, ngươi hãy ở bên các giống cái nhé, lỡ như có chuyện gì xảy ra ta cũng yên tâm hơn.”
Trở lại căn nhà của hai người, chỉ thấy mỗi Dê Dê chạy như bay ra đón, Giang Tiều xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của nó, dịu dàng nói.
“Dạ rõ, nhưng người không ở cùng nhóm với con ư?”
Dê Dê ngoan ngoãn nói, nó biết tâm trạng Giang Tiều không tốt nhưng nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Ta sẽ đi tìm Y Ân.”
Mặc dù biết như vậy rất tùy hứng nhưng Giang Tiều không thể cứ ngồi chờ như vậy. Y Ân chắc chắn vẫn còn sống nhưng hắn cảm nhận được tình trạng của y đang dần xấu đi. Nếu đến chậm trễ, kết quả thế nào, hắn không dám nghĩ tới…
“…”
Dê Dê muốn nói lại thôi, đôi mắt ôn nhuận to tròn tràn ngập xoắn xuýt không thôi, nó rất muốn đi theo bảo vệ Giang Tiều nhưng chắc có lẽ không được rồi.
Hiểu được nỗi lo lắng của tên nhóc này, Giang Tiều đang muốn trấn an vài câu thì đột nhiên một cơn đau dữ dội bùng nổ làm hắn không thốt nên lời, giống như máu trong người đột ngột bị rút sạch, một khắc sau sẽ chết ngay.
“Chủ nhân, người làm sao vậy?”
Dê Dê hoảng loạn la
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ky-su-tieu-thu-nhan-nhat-gan-tim-cong/1580091/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.