Thời điểm sắp trở lại bộ lạc, vì che dấu tai mắt người khác, Giang Tiều cố ý hái thêm một ít hoa và cỏ để vào giỏ trúc, nếu có người hỏi thì lấy ra để trả lời cũng tốt.
Chỉ là, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng, mọi người thấy cậu và Y Ân chỉ mỉm cười chào, cũng không hỏi thăm quá nhiều, dù sao đeo giỏ trúc đi ra ngoài như vậy cũng không phải lần đầu tiên.
Lúc hai người đến nhà của Lôi, Sâm đang nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt so với trước càng khó coi, Lôi ngồi ở bên cạnh hắn không biết đang nói cái gì, vành mắt có chút đỏ lên, thấy Giang Tiều cùng Y Ân đến trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
Giang Tiều thở dài một tiếng, không nghĩ tới hai người kia tình cảm đã phát triển đến nước này, hiện tại càng tốt, thì lúc nói ra chân tướng thì tổn thương cũng lại càng lớn– thế nhưng mà, cậu lại không thể nói gì, cho dù bây giờ nói ra Lôi cũng sẽ không nghe. Trừ phi, trực tiếp đem sự thật nói ra……
Lôi múc lấy Long Nha thảo đi vào phòng bếp, hắn kiên trì muốn tự mình nấu thuốc. Còn lại ba người trong nhà lâm vào trầm mặc trong khoảng thời gian ngắn, một lát sau, kẻ luôn trâm mặc ít nói như Y Ân lại là người mở miệng trước gần –” [Đợi đên lúc vết thương tốt lên, ngươi liền rời đi đi!”
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có như vậy mới là biện pháp tốt nhất, có thể đem tổn thương xuống đẩy đến mức thấp nhất. Ngay từ đầu Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ky-su-tieu-thu-nhan-nhat-gan-tim-cong/1580081/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.