Để Y Ân có thời gian suy nghĩ thật kỹ, Kết kéo Cát Nhĩ cùng Đạt Lý ra ngoài.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, trong phòng khách nhà Y Ân, bình thường giờ này là đúng giờ ăn chiều, nhưng hôm nay lại thanh thanh tĩnh tĩnh không một làn khói dầu.
Lôi an vị trên ghế nằm của Giang Tiều bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bầu trời bên ngoài. Khác hẳn với những lời đã nói ngày hôm qua, hiện tại hắn không thúc giục Y Ân nữa, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Hoặc có thể nói là, hắn chỉ còn cách kiên nhẫn và chờ đợi mà thôi.
Y Ân ngồi tùy tiện trên một thảm da thú dày, con ngươi xanh thẫm tĩnh mịch đến dọa người, như thể chỉ cần liếc mắt thôi cũng sẽ bị hút vào, không cách nào thoát ly. Bên ngoài là cuồng phong gào thét, không biết chừng Giang Tiều đang vừa lạnh vừa đói, phải chịu khổ ở một nơi nào đấy, lòng hắn bây giờ cũng lạnh lẽo như băng.
Kiên trì từ ngày hôm qua đến bây giờ, đã là cực hạn của hắn, lý trí an ủi bản thân, Lôi sẽ không gây thương tổn Giang Tiều, nhưng không thể cứ mặc kệ như vậy. Không biết bắt đầu từ khi nào, phàm là chuyện gì liên quan đến Giang Tiều, tâm tình của hắn đều rất dễ bị ảnh hưởng.
“Ta đáp ứng ngươi.”
Tuyết rơi tán loạn, Y Ân rốt cuộc không thể ngồi yên, nếu như Lôi quan tâm Giang Tiều nhiều đến như vậy, thì lần này hắn thua triệt để. Câu nói này vừa ra khỏi miệng, tảng đá lớn trong lòng liền hoàn toàn được giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ky-su-tieu-thu-nhan-nhat-gan-tim-cong/1580067/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.