Y Ân đi thẳng đến nhà đá của tộc trưởng thì thấy ông đã chờ sẵn, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Đã tra được đến đâu rồi?”
Khoa, tuy thân là tộc trưởng, nhưng có lẽ do tuổi tác đã cao, độ nhạy bén cũng hao hụt dần, trở nên nhu hoà không ít…
“Ta đã đến núi gia lực lực xem qua, không có dấu hiệu cho một cuộc đại di chuyển nào nữa, thay vào đó, ta phát hiện những con đường ven rừng không hề có dấu vết bị hư hại.”
Y Ân nói rõ từng chi tiết đã gặp trên đường, ban đầu hắn còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi nghĩ đến một loại khả năng, tâm tình càng trầm trọng hơn trước.
“Ngươi nghĩ như thế nào?”
Khoa thở dài, xoa xoa hai thái dương, dù người khác nhìn không ra, nhưng việc xử lý mấy chuyện trong tộc đã bắt đầu lực bất tòng tâm. Xem ra, đã tới lúc thoái vị rồi, đôi khi có nhiều việc muốn trốn tránh cũng tránh không được.
“Những bộ lạc quanh rừng không bị ảnh hưởng, chỉ một số ít hộ bị gia lực lực thú gặm thức ăn… vì vậy chỉ có một khả năng – bọn chúng không đến từ bên ngoài.”
Tròng mắt màu lam lóe tinh quang, Y Ân vẫn trầm tĩnh như cũ.
“Ý của ngươi là, có người đã bí mật nuôi chúng?” Không hổ danh là tộc trưởng, chỉ là nhắc đến vài chi tiết đơn giản, Khoa đã đoán được ý củaY Ân.
“Đúng vậy, hơn nữa còn có khả năng, hắn ta là người trong bộ lạc.”
Dù không muốn tin có chuyện như thế phát sinh, nhưng Y Ân vẫn phải nói ra.
“…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ky-su-tieu-thu-nhan-nhat-gan-tim-cong/1580064/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.