Hôm sau, trời vừa chạng vạng tối Y Ân đã về đến nhà, cực kì hài lòng bởi Lôi thức thời mà không xuất hiện nữa.
Giang Tiều đi đằng sau, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Rầm rầm rầm….”
Đồ ăn vừa mang lên bàn, chưa kịp khai ăn thì chợt nghe tiếng đập cửa.
Giang Tiều vội vàng đứng lên, định ra mở cửa.
“Ngồi xuống ăn cơm.”
Y Ân lạnh lung ném ra bốn chữ, ngăn cản động tác của Giang Tiều. Dựa vào cái mùi chán ghét kia, hắn biết người gõ cửa bên ngoài là ai.
Ba phút về sau, cánh cửa không vang (tiếng động nào),Giang Tiều an tâm chuẩn bị ăn cơm, thì bị một tiếng vang thật lớn trong phòng làm hoảng sợ.
Một con heo viêm chừng trăm kí bị ném vào trong sảnh, Giang Tiều còn chưa kịp nghĩ là từ đâu ra thì thấy Lôi nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ chui vào.
“……”
Đối với loại tình huống đột nhiên phát sinh này, Giang Tiều triệt để câm nín.
“Tí….tách….”
Một giọt máu tươi nhiễu trên mặt đất, tiếp theo là giọt thứ hai, giọt thứ ba……
Giang Tiều nhíu mày…. “Ngươi bị thương rồi!”
Lôi nhìn cánh tay phải của mình bị cắn một mảng lớn, lưu lại dấu răng rất sâu, cũng không biết làm sao lại bị cắn chỗ đó.
“Hai ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Lôi dửng dưng, trong rừng sâu hắn còn chịu những vết thương còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều.
Nói thì nói như vậy, nhưng Giang Tiều thật sự không thể cứ nhìn hắn đổ máu như vậy. Hắn dứt khoát đi đến phòng dự trữ, tạm thời chọn một mảnh da thú mềm mại sạch sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ky-su-tieu-thu-nhan-nhat-gan-tim-cong/1580057/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.