Đi đến chỗ khá gần bộ lạc , hắc báo ngừng lại, để cho Cát Nhĩ cùng Giang Tiều theo nó trên người xuống dưới. Tiếp nhận sọt dược liệu không quá nặng, ba người hướng đến phía bộ lạc đi bộ đến.
Cây mây màu xanh nào đó quấn quanh phần đất nơi đó, tạo thành một mặt vách tường vững chắc, mặt trên có một loại rễ cây mũi nhọn sắc bén giống như được mài ra, chỉ cần có kẻ xâm nhập chắc chắn kẻ đó sẽ bị đâm thủng.
Kỳ dị chính là, cây mây lúc bọn họ cùng Y Ân đi vào, lập tức lui ra hai bên lộ ra đường đi rộng ba thước.
Từ xa Giang Tiều đã thấy một tòa tháp cao, ở trên có hai thú nhân hướng xa xa mà ngoắc, như đã sớm phát hiện thấy bọn họ.
Đi đến gần, chỉ thấy một gian nhà đá bốn phía rất cao, mấy nhà chính có khói bếp bốc lên, mùi thịt nướng nhẹ nhàng tỏa ra, dẫn tới ngón trỏ cục cựa.
“Hắc, Cát Nhĩ, các ngươi hôm nay trở về có chút trễ a! Cái tên sau lưng ngươi là ai vậy?”
Thanh âm to lớn từ trên tháp truyền đến, lộ ra vài phần tò mò, Giang Tiều cam đoan giọng bọn họ nói cả bộ lạc đều có thể nghe được Cái này thật bất ngờ, cho dù hắn nghĩ “hắn không có tiếng tăm gì” đều không được.
Quả nhiên, sau khi thú nhân trên tháp vừa dứt lời, có mấy nhà lập tức đẩy cửa sổ ra, vài cái đầu tò mò nhìn đến, ánh mắt đánh giá lập ức ừng trên người Giang Tiều. Chờ đến khi đã nhìn rõ trên mặt hắn có hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ky-su-tieu-thu-nhan-nhat-gan-tim-cong/1580027/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.