Những cây cao lớn cứ một gốc nối tiếp một gốc, lá cây rộng lớn che gần hết ánh mặt trời, toàn bộ rừng rậm u ám ẩm ướt, từng tiếng kêu động vật vang đến tai làm cho người ta sợ hãi. Nguyên nhân chính là vì không thể thấy được, mới càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Giang Tiều tránh dưới lùm cây, sợ tới mức lạnh run. Hắn một chút cũng không muốn đến nơi quỷ quái này, nhưng mà là không có biện pháp. Dưới ánh mắt chờ đợi của Mai Á, giống như hắn không đi liền phạm vào tội chết.
Kỳ thật hắn cũng biết, Mai Á cũng vì muốn tốt cho hắn, nếu không sớm học được săn bắn, hắn thật sự sẽ đói chết. Đã gần ba ngày, hắn vẫn là một chút tiến bộ đều không có, cỏ lay gió thổi một cái cũng theo bản năng đi trốn. Có lẽ là trực giác của hắn có điều chuẩn, thế nhưng liên một con dã thú cũng không có gặp được.
Ánh sáng càng ngày càng mờ, mắt thấy một ngày sắp qua đi, nghĩ đến có thể không bị dã thú cắn xé, Giang Tiều không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn hai tay trống trơn, lại nhớ đến biểu cảm hèn mọn của mấy người “bạn”, tâm tình lại nặng nề.
Mấy ngày nay Giang Tiều đều được chia đồ ăn, tuy rằng phân lượng rất ít, phần thịt cũng không non, tốt xấu cũng lấp bụng được. Chính là nhẫn nại của con người đều cũng có mức độ, những ánh mắt chịu đựng của thú nhân ngày càng nhiều, làm cho hắn cảm giác nguy cơ lại tăng thêm một chút — nói không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ky-su-tieu-thu-nhan-nhat-gan-tim-cong/1580025/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.