Chương trước
Chương sau
Sẫm Hảo Nguyệt dửng dưng với tiếng gào thét thất thanh của Sất Vưu Thần mà vô cùng vui vẻ chạy ra đến tiền thính hô to: “Oan gia ngươi đến thăm bổn tiểu thư?”
Sất Duệ Kỳ đang ngồi ở khách quý vị thấy được tiểu bằng hữu cũng đứng lên nở nụ cười. Hắn bước đến xoay nàng hỏi: “Có quen không?”
Động phải vết thương Sất Hảo Nguyệt nhăn mặt ‘a’ một tiếng, đưa tay ôm lấy bả vai. Lúc nãy cầm đồ ném nàng chỉ dùng một tay.
“Ngươi nhẹ tay một chút, ta đang bị thương a!”
“Làm sao? Sẽ không phải là tam hoàng huynh hắn...” Sất Duệ Kỳ lo lắng nói.
Lời còn chưa dứt đã bị tay của Sẫm Hảo Nguyệt giơ lên cắt ngang: “Là hắn cho người ngăn ta, ta giao thủ thế là bị thương, không sao không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Nàng đẩy hắn ra bước đến chủ vị ngồi: “Đến đây thăm ta hay xảy ra chuyện gì?”
“Thăm ngươi thôi.” Sất Duệ Kỳ cũng trở về chỗ ngồi của mình cầm ly trà bị mẻ mức phần miệng uống một ngụm: “Lần sau đừng động thủ nữa, đám thủ vệ đó thân thủ không tệ đâu. Chút nữa ta bảo Sùng Kính mang thuốc đến cho ngươi dùng.”
“Không cần, ta đã bôi thuốc.” Sẫm hảo Nguyệt cự tuyệt, dù gì nàng vẫn là dùng rượu thuốc gia truyền của Sẫm gia tốt hơn. Nói Cổ Sùng Kính biết liền sẽ để mọi người lo lắng thêm thôi.
“A, hôm nay ta đến nói với ngươi, tối mai mọi người tổ chức tiệc tối ở biệt viện của ta chúc mừng Sùng Kính hắn cuối cùng cũng thành công bị bức thành thân. Ngươi tham gia chứ?” Sất Duệ Kỳ cười cười nói. Hắn hiểu ý Sẫm Hảo Nguyệt nên chuyện nàng bị thương vẫn giữ kín thì hơn.
“Đương nhiên, làm sao có thể thiếu ta được.” Sẫm Hảo Nguyệt vui vẻ đáp ứng không hề có tia do dự nào. Tính ra nàng thành thân cũng không phải không tốt. Được hoàng thượng hứa phu quân chết được tái gia, lại còn có một tòa trạch tử to như vậy nữa. Lại nói giống y như nàng vẫn còn độc thân ở hiện đại vậy thích đi đâu thì đi không ai quản không ai biết.
Nói qua một chút Sất Duệ Kỳ tặng đồ cho nàng xong cũng rời đi. Hiện tiểu bằng hữu được gả đến đây hắn đến nơi này cũng không còn sợ như lúc trước nữa. Lại nói gặp qua nhiều chuyện như vậy gan hắn cũng to lên không ít.
Tiễn Sất Duệ Kỳ xong Sẫm Hảo Nguyệt thong thả trở về viện của mình. Lưu cố vấn ở phía sau khuyên nhủ: “Vương phi, người vội vã đáp ứng như vậy vương gia vẫn chưa biết.”
“Mặc kệ hắn, quản chi con ma bệnh kia. Nói hắn biết thì đã sao, hắn tham gia được sao, nhỡ như hắn giận quá độ chết nghẹn di chúc còn chưa có viết cho bổn tiểu thư nha.” Sẫm Hảo Nguyệt hếch cằm hả hê nói. Nàng cũng hy vọng hắn ‘đi’ mau một chút chớ cản đường nàng đến với nam tử khác.
Kế hoạch thứ nhất thất bại, tối nay nàng sẽ tiến hành kế hoạch thứ hai. Hiện tại đi vòng vòng tham quan phủ đã, nơi này nàng từng đi với Hắc Bạch Vũ rồi nhưng hiện tại vẫn muốn xem lại địa hình một chút.
Lúc này Thế bá lại chạy đến hành qua lễ rồi thông báo rằng Sất Vưu Thần tức giận quá độ ngã bệnh không thể tiến cung tạ hoàng ân nên bảo nàng đi một mình. Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu rồi cũng mặc kệ luôn. Dù gì ngày mai cũng phải đến biện viện của Sất Duệ Kỳ liền ngày mai tiến cung đi. Có người hỏi thì nàng bảo rằng phải bận rộn chăm sóc hắn.
Ai bảo có phu quân làm ma bệnh khổ sở chứ, nàng thấy rất thoái mái nha.
Tối hôm nay nàng chuẩn bị dụng cụ chuyện dụng leo tường tìm một bức tường viện vắng người mà trèo. Thật không ngờ đám thủ vệ của Sất Vưu Thần tai mắt khắp nơi lại phát hiện được. Bọn hắn cư nhiên tháo móc cho mông nàng tiếp đất một cách đau đớn. Nàng dùng dược lại đối với bọn hắn một chút cũng không có tác dụng.
Thật nghĩ không ra đám người này còn lợi hại hơn cả camera nữa chứ. Nàng xoa xoa mông trở về viện quả nhiên kế hoạch thứ hai cũng thất bại.
Lúc này Hắc Bạch Vũ đã sớm ở trong viện chờ nàng, vừa thấy nàng hắn nhàn nhạt ném cho một câu: “Thất bại?”
“Bổn tiểu thư nói bao nhiêu lần rồi, không được đến phủ của bổn tiểu thư nữa.” Sẫm hảo Nguyệt tức giận liền mang hắn ra trút giận. Nàng không chút hà nề quát to.
“Hóa ra đây là đạo đãi khách của Kinh Lan vương phi nha.” Hắc Bạch Vũ cao giọng mát mẻ, mắt mang theo vài tia tiếu ý cùng đùa giỡn.
“Ngươi là trộm không phải khách nhân.” Sẫm Hảo Nguyệt không chút lưu mặt mũi đáp trả.
Hắc Bạch Vũ lại thản nhiên hồi đáp: “Qua cửa liền là khách.”
“Ngươi bước từ cửa vào sao?” Kéo kéo khóe miệng Sẫm Hảo Nguyệt hỏi đầy mỉa mai. Toàn là leo tường mà dám ném vào mặt nàng câu nói đầy đạo lý như vậy.
“Ta bước vào từ viện môn nha.” Thú vị thú vị, có nàng đúng là hắn không chán.
Sẫm Hảo Nguyệt lại xua tay phản bác: “Phàm là người bổn tiểu thư không mời đều là xâm nhập bất hợp pháp, không phải khách là trộm.”
“Nghe nói ngươi muốn đến biệt viện của Sất Duệ Kỳ?” Không để ý đến lời nói của nàng hắn đáp phi sở vấn, trong mắt ba đào khẽ động. Hắn á khẩu rồi, nha đầu này quá miệng lưỡi.
“Liên quan đến ngươi?” Sẫm Hảo Nguyệt phun ra một câu rồi trở về phòng.
Thật không ngờ tên đạo tặc này cũng theo nàng vào. Thấy vậy nàng quát to: “Bổn tiểu thư đã thành thân ai cho ngươi vào đây? Cút ra ngoài cho bổn tiểu thư!”
Hắc Bạch Vũ vẫn cứ như mắt điếc tai ngơ bước vào ngồi trên giường của nàng. Mặc kệ nàng trừng mắt nhàn nhạt nói: “Chẳng phải lúc trưa ngươi bảo không công nhận Sất Vưu Thần là phu quân sao, muốn tìm một nam nhân có khả năng viên phòng? Nay ta thay hắn, thế nào?”
Vô lại!
“Ngươi làm sao biết, ngươi núp ở góc nào nghe lén chuyện của ta?” Sẫm Hảo Nguyệt chống hông cực lực hô trong lòng mắng hắn không tiếc bất kỳ chữ nào. Tên khốn này ẩn núp sâu như vậy, đến thủ vệ của Sất Vưu Thần cũng phát hiện không ra. Lại còn giữa thanh thiên bạch nhật.
“Sất Vưu Thần ở đây bao lâu cũng không biết ngươi vừa đến làm sao biết, không thể trách được. Lại nói phu thê các ngươi la to như vậy khiến ta ngủ cũng không được ngon giấc.” Mắt hắn đảo quanh giường rồi dừng lại ở hộp lễ vật lúc sáng Sất Duệ Kỳ tặng.
Thấy thế Sẫm Hảo Nguyệt vội nhào đến ôm chặt cái hộp vào lòng khẽ vuốt ve: “Đây là đồ của ta, muốn trộm thì tìm nơi khác, tốt nhất trộm luôn cái mạng của Sất Vưu Thần đi.”
“Ngươi đây là muốn hồng hạnh xuất tường?” Hắc Bạch Vũ nâng cao giọng mát mẻ.
“Lại cùng ngươi không quan hệ, chuyện ta đã quyết ta nhất định làm được, không ai có thể ngăn cản.” Sẫm Hảo Nguyệt nói xong liền bước đến bên giường đẩy hắn đi ra nơi khác: “Cút ra khỏi phòng, bổn tiểu thư còn phải thoa thuốc.” Nếu là nàng đánh lại hắn liền không để hắn vui vẻ ngồi đây chỉ trí chmình rồi.
“Còn đau?” Hắc Bạch Vũ không chút động đậy mắt dời đến bả vai của nàng. Hôm qua lúc đánh tuy không mạnh nhưng lại đối với một nữ tử cũng rất lớn.
“Bảo bọn hắn đánh ngươi thử xem có đau hay không.” Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng đầy khinh bỉ. Hôm qua hắn chính là nhìn nàng bị đánh không hề tiến đến giúp. Có nam nhân nào như vậy không chứ? Nàng thực sự nghi ngờ hắn cùng với Sất Vưu Thần chính là đoạn tụ chi phích.
Thấy được tay nàng ôm bả vai tròng mắt hắn run một cái. Tay đưa một lọ thuốc cho nàng: “Thoa thứ này rất nhanh sẽ khỏi.”  Bị thương thành ra như vậy rồi còn cố gắng lẻn vào viện đó làm gì không biết. Xem mặt hay là mưu sát trượng phu?
Nhìn nhãn thần cảnh giác của nàng đang nhìn chằm chằm lộ thuốc, hắn lại liên tiếng khiêu khích: “Thế nào? Sợ ta hạ độc?”
Sẫm Hảo Nguyệt xua xua tay lắc đầu: “Ta tự có không cần ngươi đến giúp, mau chóng ra ngoài đi.”
Hắc Bạch Vũ cũng không nói gì nữa hắn cất lọ thuốc vào rồi nhìn hộp gỗ được nàng ôm chặt rất lâu mới rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại Sẫm Hảo Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nàng vẫn chưa nhìn xem Sất Duệ Kỳ là tặng nàng thứ gì nha. Thế là mở hộp ra.
Nguyên lại hắn tặng một miếng ngọc bội hình cây quạt nhỏ rất đáng yêu. Nàng cầm lấy rồi ngủ một giấc đến sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.