Trong kinh thành, mọi người vốn kính nể Sẫm gia nay càng gia tăng hơn một phần. Đây gọi là đại thế tộc vững mạnh nhất đương triều, lại còn là công thần của tiền triều mấy đời a. Trong khi mọi người ca ngợi công lao của Sẫm Minh Kiệt thì chỉ có một số người biết rằng đây chính là công lao của hoàn khố nữ Sẫm Hảo Nguyệt.
Ở Luyện Quân khu, khi được nghỉ ngơi, Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyên cùng Sất Duệ Kỳ vây quanh Sẫm Hảo Nguyệt hỏi nên nghi vấn trong lòng của mình.
Sau khi nghe Sẫm Hảo Nguyệt kể xong, mặt của Cổ Sùng Kính đỏ bừng nhưng cũng không quên vỗ ngực tự đắc: “Dược của Cổ gia luôn đứng đầu kinh thành cơ mà.”
“Vậy lần sau lại chế nhiều nhiều cho ta đi, gặp được tên khốn đó ta nhất định đánh cho hắn bò mà về.” Dám nhiều lần dùng khinh công trước mặt nàng như vậy, đây là đang cố ý công khai khi dễ nàng không có nội công, không thể học khinh công.
“Sao ngươi lại biết hắn sẽ một ngày đến trộm ba lần?” Sất Duệ Kỳ rất là không hiểu, mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Sẫm Hảo Nguyệt như thể nàng là Gia Cát Lượng tái sinh vậy.
Sẫm Hảo Nguyệt vươn vai nói: “Ta đoán thôi, sứ thần rời đi hắn nhất định phải lấy cho bằng được nên sẽ đến lần hai. Mà lần hai ta cũng sợ hắn sẽ lấy được nên nhân cơ hội đổi đồ phía trong, bạch ngọc hạc ta chôn dưới bụi cây trong viện. Lần thứ ba hắn đến chính là ngoài dự đoán của ta.”
Lúc đó nàng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-hoan-kho-nu/749533/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.