Chương trước
Chương sau
Dạo gần đầy Sất Duệ Kỳ lại không có tiếp tục tìm phiền phức cho Sẫm Hảo Nguyệt nữa mà lại liên tục tiếp cận làm quen. Chỉ là nàng cũng không có để ý đến hắn.
Hôm nay vì Luyện Quân khu bị hoàng thượng ra đề bảo kiểm tra năng lực của mọi người nên những người còn học ở Lạc Thư các được nghỉ bảy ngày. Bọn họ phải đến bãi săn hoàng gia tham gia khảo nghiệm.
Các giáo quan chia lớp thành các đội nhỏ, mỗi đội năm người, tổng cộng có bốn đội. Cách thức chia đội tùy thuộc vào năng lực thường ngày của mỗi người, phải đảm bảo được thực lực của mỗi đội là cân bằng.
Sẫm Hảo Nguyệt nhất quyết phản kháng vì muốn cùng đội Cổ Sùng Kính và Ân Mặc Nguyên. Sất Duệ Kỳ cùng Sất Ngạo Lang đều là muốn cùng nàng thân cận nên cũng nhất quyết chọn cùng nàng tổ đội. Một là vì muốn cùng nàng kết giao bằng hữu, một là vì mẫu phi bắt ép. Như vậy dẫn đến chính là mất cân bằng giữa thực lực các đội.
Bởi Ân Mặc Nguyên cùng Cổ Sùng Kính chính là thực lực không tốt,Sẫm Hảo Nguyệt lại còn nhỏ lại không có nội lực. Sất Duệ Kỳ thực lực cực kỳ tốt, nội lực lại dồi dào không có gì đáng nói. Chỉ là Sất Ngạo Lang cũng là thực lực bình thường vốn không thể trụ, nên nếu là như vậy thành viên chủ chốt cũng chỉ có mỗi mình Sất Duệ Kỳ. Sau khi khuyên mãi không xong các giáo bất đắc dĩ đáp ứng, nói trắng ra chính là thất bại thấy rõ rồi không cần thi nữa đâu.
Vừa đến nơi đã thấy có rất nhiều lều được dựng sẵn. Trong đó có Sất Duệ Kỳ cùng Sất Ngạo Lang cùng đám vương tử khác thân phận cao quý có lều riêng. Sẫm Hảo Nguyệt là nữ tử duy nhất cũng là lều riêng. Còn lại phải đều phải ở cùng với với đồng đội. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên nghiễm nhiên tốt nhất vì trong đội năm người có đến ba người có lều riêng rồi. Bọn họ hai người trong lều lớn quá tốt a.
Sẫm Hảo Nguyệt ở bên trong lều lôi hết yên chi phấn nước…tóm lại là đồ dùng làm đẹp ra khỏi rương bày trí cẩn thận. Trước khi đi soái gia gia dặn đi dặn lại chuyện gì cũng phải cẩn thận. An toàn là trên hết, không cần cố sức đạt thành tích, đó toàn bộ là ảo...
Lúc này đột nhiên Sất Duệ Kỳ bước vào nhìn qua mọi thứ rồi mới hốt hoảng nói: “Ngươi đến đây là để khảo nghiễm a, lý nào mang những thứ này?”
“Là nữ nhân đương nhiên phải có những thứ này bên người rồi.” Sẫm Hảo Nguyệt dẩu môi đáp trả. Nàng là nữ nhân, làm đẹp là quan trọng, mặc dù hiện chỉ có năm tuổi nha, đây là thói quen theo nàng từ khi còn ở hiện đại cơ.
“Nhưng là...”
Sất Duệ Kỳ còn chưa nói hết đã thấy Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên chạy vào tố khổ.
“A Nguyệt a, ngươi nếu không muốn đau lòng thì mau chóng giấu những thứ này đi đi.” Ân Mặc Nguyên cả người thiếu sức sống chán nản nói.
Không để Sẫm Hảo Nguyệt thắc mắc Cổ Sùng Kính mếu máo giải thích: “Các giáo quan xông vào kiểm tra lều, thế là dược liệu ta mang theo bọn họ tịch thu hết rồi. Cả sách của Mặc Nguyên cũng giữ không được a.” Đó là không khí, là sự sống của hắn a, cứ như vậy mà bị tịch thu rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt vừa há mồm định đáp trả đã thấy các giáo quan tiến vào trong lều. Mọi người đều là sửng sốt chưa kịp phản ứng liền thấy đám đồ làm đẹp của Sẫm Hảo Nguyệt bị mang đi. Sau đó, trước khi rời đi giáo quan còn ném thêm một câu ‘tất cả những thứ không liên quan đến buổi tỷ thí đều bị tịch thu’.
Sẫm Hảo Nguyệt ngã xuống giường thấp được trãi đầy nệm nhuyễn thút thít không ngừng, tay nắm hờ thành quyền liên tục vỗ xuống thể hiện bất bình kháng nghị trong vô vọng. Vì sao nàng lại xui xẻo như thế cơ chứ. Tất cả đều tại soái gia gia cả, nhớ lại...
Khi hoàng thượng vừa ban bố mệnh lệnh, nàng vốn không có một chút dự định tham gia. Soái gia gia bảo đây là lần kiểm tra thực lực, khuyên nàng nên đến đó trải nghiệm cho khuây khỏa, bởi cha nương cùng tiểu đệ đệ rời đi bao lâu đến nay nàng vẫn còn chưa tiếp thu được mà lâu lâu lại ngồi một chỗ buồn rầu.
Nàng là nơi nơi chống đối không chịu đáp ứng. Đến một hôm soái gia gia thỉnh ma ma trong cung về dạy nàng cầm nghệ nàng lập tức cái biến chủ ý. Nàng đương nhiên biết được soái gia gia đây là cố ý bức ép nàng a. Vì chuyện này mà nàng đáp ứng đến đây để soái gia gia thu hồi cái lệnh kia.
Sau đó nàng vui vẻ chọn ra vài hạ nhân cùng bản thân đến bãi săn. Nghĩ không ra soái gia gia ngồi một bên nhàn nhã uống trà một bên chế nhạo nàng.
“Sẽ không phải là không lý giải được tỷ thí của Luyện Quân khu là gì chứ?”
Lúc đó nàng cũng không hiểu câu nói kia mà ngây ngô vấn: “Gia gia có ý tứ gì?”
“Nơi đó chỉ được dùng cung nhân, không được dùng tư hạ nhân.”
Thế là nàng ngậm đắng nuốt cay bấm bụng từ biệt mỗi một hạ nhân trong viện. Nàng vốn là nghĩ không có hạ nhân giúp đỡ bản thân sẽ sống không quá ba giây cơ. Chỗ đáng ghét đó chính là nghiêm khắt như trong quân đội a, cả đồ làm đẹp cũng không cho dùng.
Sất Duệ Kỳ bước đến khuyên nhủ: “Sẫm quốc công không nhắc nhở ngươi trước sao?” Mẫu phi nhắc nhở hắn nên những thứ hắn yêu thích đều không mang đến a.
Sẫm Hảo Nguyệt rời mặt ra khỏi chăn dùng đôi mắt ửng đỏ ngập lệ hận hận lườm hắn: “Ngươi biết rõ vì sao lúc khởi hành không nói, lỡ bọn hắn mang đồ của ta đi vứt hết thì làm sao?” Bạc của nàng a, nghĩ đến đây nàng đau đến như đứt từng khúc ruột.
“Ta đâu biết.” Sất Duệ Kỳ ngây thơ đáp trả.
Ân Mặc Nguyên thở dài một hơi nói: “Cũng đâu phải chỉ mình ngươi bị tịch thu, chúng ta cũng những người khác cũng bị a.” Xem như cũng có người đồng bệnh tương liên với mình đi.
“Đừng để trong lòng nữa.” Cổ Sùng Kính cũng thêm miệng, kỳ thực hắn cũng đau lòng đến chết đi sống lại.
Lúc này bên ngoài các giáo quan lại khua chiêng bảo tập hợp. Mọi người cùng nhau chạy ra ngoài. Nguyên lại là đến vãn thiện a, mọi người tập trung lại một chỗ dùng thiện, đám vương tử được đặt cách ngồi bên trong lều a.
Điều này khiến Sẫm Hảo Nguyệt hận hận trừng vào trong liều. Lý nào phân biệt đối xử như vậy chứ. Nếu là ở hiện đại a, mặc kệ cha ngươi làm gì, nhà thế ra sao, tài sản công danh được bao nhiêu, hoàng tử công chúa đều là bình đẳng a, nhất là trong quân đội nữa. Thế mà ở đây lại như vậy, cho dù có được đối xử thiên vị cũng phải thiên vị nàng chứ, nàng là nữ nhân duy nhất a.
Cổ Sùng Kính như đọc được hận ý trong mắt tiếu bằng hữu liền nói: “Quân thần hữu biệt.”
“Nam tôn nữ ti.” Ân Mặc Nguyên cũng nhàn nhạt ném sang một câu.
Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng rồi lại tiếp tục ăn phần cơm của mình. Ở đây các nàng vẫn được đối xử như bình thường, ít nhất vẫn có thịt ăn không cần ăn rau như trong quân đội ở hiện đại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.