Chương trước
Chương sau
Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sẫm Minh Kiệt nắm tay nhau trở về viện, trên đường đi, hắn luôn miệng hỏi: “Lúc nãy thực sự chỉ có như vậy?”
“Quả là chỉ có như vậy mà.” Sẫm Hảo Nguyệt ôm hà bào nhỏ được treo lủng lẳng trên cổ cười đến xinh đẹp. Tuy ngoại trừ năm lượng ở bên trong thì không còn gì nữa nhưng nàng vẫn rất nâng niu nha.
Lúc nãy soái cha còn cố ý trước mặt nàng đưa bạc cho tiểu đệ đệ chứng tỏ là trách nàng lúc nãy không hành lễ, mà nàng cũng không buồn để ý. Bạc thôi mà sau này nàng có vô số cách kiếm về.
“Sau này đến Thư Lạc các học thì phải ngoan một chút có biết không, có ai khi dễ ngươi cùng Lân nhi liền phải trở về nói cho gia gia biết. Gia gia nhất định giúp ngươi đi lấy lại công đạo.” Sẫm Minh Kiệt kiên định dặn dò như thể sợ tôn nữ của mình bị người khi dễ vậy.
Mắt của Sẫm Hảo Nguyệt lóe sáng đến cực điểm, hóa ra là soái gia gia cũng biết nàng cùng tiểu đệ đệ sẽ bị khi dễ nha. Nếu là như vậy liền dễ xử lý rồi. Nàng ngoan ngoãn ứng một tiếng trong lòng bật cười to.
Sáng hôm sau, ngủ còn chưa đủ thì đã nghe gióng nói quen thuộc của Sẫm Hảo Lân vang vọng bên tai: “Nguyệt nhi, mau dậy thôi, gia gia đang đợi chúng ta.”
Sẫm Hảo Nguyệt nhíu mày khó chịu, ở Khang Tĩnh cư không có gà gáy lại cách Phong Liêm viên một đoạn không xa không gần vì sao tên tiểu tử này cứ phải đến làm phiền nàng như vậy? Đành rằng hôm qua đã hứa với soái gia gia rằng mỗi sáng sẽ cùng nhau đứng tấn nhưng nàng vẫn ngủ chưa đủ a.
Thấy tiểu tỷ tỷ dùng ánh mắt ai oán nhìn mình Sẫm Hảo Lân vốn đã nắm sấp trên giường cúi người chu môi hôn lên má của tiểu tỷ tỷ: “Tối qua nương đến chỗ người ta ngủ nha, mở mắt dậy chỉ có nương không thấy Nguyệt nhi, chi bằng ngươi cũng đến Phong Liêm viên đi.”
Sẫm Hảo Nguyệt như nghe được tin khủng bố nàng vội xoay người nằm sấp lại khẩn trương hỏi: “Hôm qua nương vì sao lại ngủ ở chỗ ngươi?” Vậy nghĩa đôi phu thê kia vẫn chưa hòa giải sao? Nhưng nhìn sắc mặt của Phí Khả Doanh lại không giống như vậy a, đúng là che giấu tốt.
“Hôm qua cha đến bảo nương về viện ngủ cùng mình, nhưng nương lại bảo cha ngủ không ngoan nên muốn ngủ cùng ta chứ không ngủ cùng cha.” Sẫm Hảo Lân ngây thơ biết gì nói đó. Hắn không biết cha nương nói gì cùng nhau ở bên ngoài, chỉ biết khi hắn hỏi thì nương nói như thế a.
Trong khi Sẫm Hảo Nguyệt đang cho tay vào miệng suy nghĩ thì âm thanh dõng dạc kiên định của Sẫm Minh Kiệt ở bên ngoài truyền vào thúc giục: “Các ngươi đã xong chưa?”
“Nguyệt nhi nhanh lên, ta ra ngoài cùng gia gia trước.” Trước khi rời đi, Sẫm Hảo Lân còn đưa tay véo mặt của tiểu tỷ tỷ rồi mới chạy ra ngoài.
Sẫm Hảo Nguyệt sinh khí hừ hừ vài tiếng hô to: “Người đến mang nước vào đây.”
Âm thanh vừa rơi, lâp tức có một bà tử cùng vài nha hoàn nối đuôi nhau bước vào. Bọn họ giúp nàng chuẩn bị tốt hết thảy rồi nàng vận một thân luyện võ phục ra ngoài.
“Gia gia hảo.” Vừa bước chân ra miệng nàng đã nở nụ cười tươi tắn, đến khi thấy được soái cha cũng đến liền nhanh chóng giấu đi ngạc nhiên.
Sẫm Bí Uy cũng là một thân luyện võ phục đứng bên cạnh Sẫm Hảo Lân, nhìn nữ nhi của mình nghi hoặc hỏi: “Không gọi vi phụ?”
Sẫm Hảo Nguyệt vẫn còn cay cú chuyện bảo nàng giống soái cha liền quay mặt đi nơi khác mà nhấc chân để hạ nhân giúp mình mang hài. Biểu tình chính là rất ủy khuất phẫn hận nhưng đám người bên dưới nhìn thấy lại cảm thấy rất khả ái.
Bốn người Sẫm gia đều vận luyện võ phục đồng bộ thuần hắc sắc, bên thắt lưng là dài băng đại hồng sắc. Nhìn hai tiểu gia hỏa y hệt nhau chính là không thể phân biệt được khiến Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy gọi nhầm không ngớt. Tiểu nữ oa thì giận lẫy hừ từ lỗ mũi ra, tiểu nam hài lại vui vẻ cười khúc khích.
Sau đó cả bốn người cùng nhau đứng tấn. Lúc trước ở Châu Lam thôn buổi chiều Sẫm Hảo Nguyệt luôn đứng tấn cùng luyện vững thân thủ lúc trước của mình. Thấy Sẫm Hảo Lân nhìn mình lom lom nên nàng cũng có dạy hắn.
Chính vì lý do này, hai tiểu gia hỏa vừa nghe Sẫm Minh Kiệt nói liền có thể đứng đúng tư thế, cước bộ cũng vững vàng khiến Sẫm Bí Uy cùng Sẫm Minh Kiệt vô cùng ngạc nhiên. Thế là cả bốn chuyển sang đứng trung bình tấn.
Đáng kinh ngạc hơn chính là thời gian đứng tấn của hai tiểu gia hỏa vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ vui mừng cho rằng đây chính là thiên tài võ học mà đâu biết mấy tháng ở Châu Lam thôn hai tiểu gia hỏa vốn đã luyện trước rồi.
Lúc này Phí Khả Doanh cùng một đám hạ nhân mang điểm tâm bước đến mỉm cười. Sau khi hành qua lễ đưa mắt nhìn đến hai tiểu gia hỏa bản thân nàng cũng là nhận không ra: “Nguyệt nhi Lân nhi cố lên, nén hương này cháy hết liền được dùng bữa sáng nha.”
Đám hạ nhân theo lệnh của Phí Khả Doanh mang thức ăn đặt trên bàn đá trong viện. Bản thân nàng đứng giúp hai tiểu gia hỏa lau mồ hôi, trong lòng cũng thương xót lắm nhưng vẫn biết có võ công phòng thân vẫn tốt hơn nên mới không phản đối.
Sẫm Bí Uy vốn nghĩ thê tử lau mồ hôi cho hai tiểu gia hỏa xong sẽ đến phiên mình không ngờ nàng lau xong không hề rời bước mà cứ ngồi xổm trước mặt hai tiểu nha gia hỏa không dòm ngó đến hắn. Trên đầu hắn còn đội thêm một xô nước, cố gắng chậm rãi xoay quay hạ mắt nhìn thê tử, không ngờ xô nước đầy thế là vẩy một ít xuống đất.
Phí Khả Doanh nhìn thấy nước vẩy lên mặt đất liền ngẩng đầu lên nhìn. Thấy được Sẫm Bí Uy đang nhìn mình nàng liền hiếu kỳ hỏi: “Lão gia vì sao không tập trung?”
Âm thanh liền trước tiếp bay vào tai của Sẫm Minh Kiệt thế là hắn vẫn giữ nguyên tư thế đứng tấn nhưng miệng hô to: “Không tập trung đứng thêm một nén hương nữa.”
Sẫm Bí Uy mím chặt môi ủy khuất nói không nên lời. Đầu của hắn chậm rãi đưa về nguyên trạng cố gắng để bản thân thanh tĩnh trở lại. Hắn phải chấp nhận sự thật, thê tử bán đứng mình.
Hai tiểu gia hỏa mỗi người một ý nhưng lại không biểu thị ra mặt. Sẫm Hảo Lân chính là thầm tiếc nuối cho vị cha đáng kính, vì sao lại có thể sơ suất để bị phạt đứng thêm một nén hương thế này. Sẫm Hảo Nguyệt lại cảm thấy khoái chí cười thầm, soái cha chỉ vì trong lúc ăn dấm chua của các nàng mà bị phạt rồi.
Sau khi nén hương tàn, Sẫm Minh Kiệt cùng hai tiểu gia hỏa bước đến bàn đá. Hạ nhân đang mang khăn khô để bọn họ lau khô mồ hôi chuẩn bị dùng bữa sáng. Vốn là phải ra phòng ăn nhưng sắp đến giờ Sẫm Minh Kiệt phải thượng triều trực tiếp dùng trong viện. Sẫm Bí Uy vừa hồi kinh vẫn còn mấy ngày phép nên cứ từ từ ở đó chịu phạt.
Sẫm Hảo Nguyệt đương nhiên lo cho nhan sắc của mình thế nên trước khi ăn liền phân phó cho hạ nhân chuẩn bị nước nóng cho mình tắm. Tắm xong ăn vừa thoải mái vừa không lo béo bụng, Sẫm Hảo Lân cũng làm ý như vậy. Sẫm Minh Kiệt vì vào triều nên cũng phải tắm trước mới ăn.
Sau khi tắm ba người trở lại bên bàn ăn cùng nhau dùng bữa. Sẫm Hảo Nguyệt cố ý cao giọng khen cho soái cha đang bị phạt cách đó không xa nghe được: “Món này ngon quá, ai dô, sắp hết nha.”
“Nguyệt nhi thích thì ăn hết đi, người bị phạt đến trễ hết thì thôi, lần sau để xem còn dám tái phạm nữa không.” Sẫm Minh Kiệt vừa nói vừa gấp thêm món được tôn nữ của mình khen vào chén nhỏ của nàng, miệng cũng không quên phê phán hành động thiếu tập trung lúc nãy của Sẫm Bí Uy.
Sẫm Hảo Lân nghe như vậy cũng thôn thiên phệ địa không hề có chút khách khí nào. Đồ ăn ngon như vậy lý nào hắn buông tha, lúc trước toàn là học theo nương tưởng tượng ra cùng với mùi thức ăn của nhà bên cạnh, giờ là thực sự được ăn nha.
Sẫm Hảo Nguyệt nhếch môi cười, đàng đời soái cha suốt ngày ăn đậu hủ của nàng. Nàng cũng là mang tâm trạng tốt đẹp ngồi thưởng thức mỹ thực.
Sẫm Bí Uy đứng lưng hướng về phía đám người đang ăn ngon lành liên tục nuốt nước bọt. Hiện hắn rất hối hận nha, chỉ vì một chút mất tập trung liền phí hết một nén hương thời gian.
Phí Khả Doanh cũng vui vẻ gắp không ít thức ăn cho hai tiểu gia hỏa. Trở về Sẫm gia cũng rất tốt nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.