Thực Vi Thiên từng đứng đầu trong giới mỹ thực ở huyện Phương Lâm, nhưng bởi vì một lực lượng mới quật khởi mà bị suy sụp đến nay. Nếu không phải Lục Thanh có trong tay mấy thứ kỳ diệu kia, thì việc Thực Vi Thiên biến mất là nhất định.
Sau khi Lục Thanh triển lãm một phen trước mặt Tần Hải liền không có lưu lại. Tuy rằng hắn có một mảnh ruộng ớt, thế nhưng mấy thứ này muốn dùng lâu thì nhất định phải được xử lý một phen. Vì thế, sau khi nói vài lời với Tần Hải, Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử nhanh nhẹn đi ra khỏi cửa Thực Vi Thiên.
Bọn họ nay đã chuyển ra khỏi một nơi nguy hiểm như Lục gia, an phận trong một căn nhà gỗ nhỏ trên núi Thanh Vân, tuy hoàn cảnh có đơn sơ một chút, nhưng thật sự vô cùng an bình và thanh thản. Ngày ấy phân gia, Lục Thanh mang theo hết tất cả đồ vật trong phòng mình, vậy nên hiện tại trong nhà gỗ xem như là tương đối đầy đủ, nhưng chỉ có thật sự vào ở thì mới phát hiện ra rằng bọn họ còn thiếu thốn rất nhiều thứ.
Lục Thanh đối chiếu danh sách mà hắn viết trước khi đi, không nhanh không chậm mua thêm mấy thứ này nọ. Trên người hắn còn có 10 lượng bạc mà Lục viên ngoại tùy tay ném khi phân gia, tuy không tính là nhiều nhưng cũng có thể đủ để mua mấy thứ đồ dùng hằng ngày. Ở cổ đại lạm phát cũng không cao, cho nên sau khi Lục Thanh hết mọi thứ thì chỉ tốn hết 3 lượng bạc.
Sau khi mua hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-gia-huu-soa-phu/1576053/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.