“Phi, phi, phi, cha, tất cả đều là tại ngươi, hại ta giờ cũng tự mình gọi mình là Nhóc Béo rồi.” – Tiểu Bảo bất mãn nói.
Hắn đem giỏ trúc đựng nho đổ ra liền nhìn thấy dưới đáy toàn bộ đều là dưa chuột. Khó trách, quả nhiên cái món kia đúng là dưa chuột muối. Loại này chính là thứ ăn với cơm mà hắn thích nhất.
“Ngươi vốn chính là Nhóc Béo mà, lại còn sợ cha gọi như vậy sao.” – Dương Dật đây là sau khi nghe Tiểu Bảo nói liền cười đáp.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật đột nhiên phát hiện băng bó trên đầu của hắn đã bị gỡ xuống, liền lo lắng hỏi: “Phu quân, ngươi sao lại đem băng trên đầu tháo xuống, miệng vết thương gặp gió sẽ bị đau đầu mất.”
“Đầu ta tốt lắm, không cần phải đeo nữa, ta cảm thấy thứ đó có mùi nên đã đem giặt rồi.” – Dương Dật nói. Cái thân thể này vô dụng đến mức nào vậy trời, không thể ra nắng thì thôi, giờ lại còn không thể ra gió. (=.=)
Trần Tĩnh mặc dù lo lắng, nhưng lại thấy hai ngày nay thân thể phu quân y xác thực đã khá hơn một chút, đến giữa trưa ra ngoài nắng cũng không bị say nắng nữa nên y cũng thấy hơi yên lòng.
“Trần Tĩnh, nhà chúng ta có cái bình gốm nào không? Phải là bình gốm thật sạch ấy.” – Dương Dật hỏi. Hắn nhìn thấy nho liền muốn nhưỡng một ít rượu nho.
“Có, nhưng mà bình gốm sạch thì đều khá nhỏ.” – Trần Tĩnh nghi hoặc nói.
Rất nhanh, y đã đem hai cái bình gốm ra. Hai cái bình đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-gia-huu-hien-the-nha-co-vo-ngoan/189392/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.