Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo bước từng bước một trở vể, Dương Dật cứ vậy nằm trên mặt đất không thèm đứng dậy. Vừa rồi không để ý tốc độ, ngã một cú khá đau, lòng bàn bay của hắn bây giờ đã nóng rát.
Đi đến trước mặt Dương Dật, nhìn thấy phu quân của mình vẫn còn nằm rạp trên đất, cặp mắt to mờ mịt nhìn mình, bên trong toàn bộ đều là ủy khuất, cái biểu cảm này cùng với Tiểu Bảo lúc giả bộ đáng thương đúng là cùng một dạng. Rút cuộc Trần Tĩnh cũng không biết là mình tức giận vì cái gì nữa, nghĩ vậy, y đem Tiểu Bảo đặt xuống đất.
“Đứng lên đi, định nằm đó ngủ luôn đấy à?” – Trần Tĩnh đưa tay chuẩn bị kéo Dương Dật lên.
“Đau, đau, đau.” – thời điểm Trần Tĩnh vừa nắm tay hắn, Dương Dật liền kêu lên.
Trần Tĩnh mở bàn tay Dương Dật ra liền thấy lòng bàn tay trắng nõn bây giờ đã huyết nhục mơ hồ, bên trên còn dính một ít bùn đất. Thấy vậy, bao nhiêu khó chịu trong lòng tất cả đều biến mất tăm, trong nội tâm tràn đầy tự trách, y vậy mà lại để phu quân mình bị thương.
“Mau, để ta nhìn xem có còn chỗ nào bị thương nữa không.” – Trần Tĩnh kéo cánh tay Dương Dật nói.
“Ta không sao, chỉ là trên tay bị trầy một chút, có hơi đau thôi.” – Dương Dật được Trần Tĩnh giúp đỡ, cuối cùng cũng bò dậy được. Hắn dùng tay phải không bị thương vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo.
“Chảy máu như vậy mà nói không sao cái gì, chỗ đầu gối quần bị rách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-gia-huu-hien-the-nha-co-vo-ngoan/1457460/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.