Chương trước
Chương sau
Edit: Arisassan
Trông thấy Hạ Dung như vậy, cả lòng của Thẩm Tương Ngôn đều phải run rẩy theo, đành nhắm mắt kiềm chế lại xao động trong cơ thể, dỗ dành hỏi: "Hôm nay Dung nhi muốn chuốc say ta à?"
Tửu lượng của Hạ Dung sao có thể chịu nổi ba chén rượu được, hơn nữa đây còn là rượu y cố ý tìm mua để chuốc say tướng công, nên lúc này cả người y đều cảm thấy vô cùng chóng mặt: "Chuốc say, hả? Muốn tướng công uống say, đúng vậy."
"Tại sao lại muốn ta uống say? Sau khi uống say thì sao? Hửm?" Thẩm Tương Ngôn hôn hai má Hạ Dung, nhỏ giọng tiếp tục dụ dỗ.
"Bảo bảo, uống say mới có bảo bảo mà?" Hạ Dung biểu tình "cả cái này mà ngươi cũng không biết hả" nhìn Thẩm Tương Ngôn.
Thẩm Tương Ngôn nhíu mày, hắn cư nhiên bị phu lang say rượu khách sáo, sao hắn biết uống say có liên quan gì tới bảo bảo đây.
Hạ Dung thấy tướng công vẫn không hiểu mình đang nói gì, có hơi nóng nảy một chút, vươn tay vòng qua cổ tướng công rồi gặm miệng tướng công. Đúng là gặm thật, Thẩm Tương Ngôn cảm thấy miệng mình bắt đầu có chút đau đớn. Lần này hắn không hiểu mới lạ, liền vỗ nhẹ lên mông phu lang, tiểu tử này lại dám lập mưu để bò lên giường mình, được rồi, bọn họ lúc nào cũng ngủ chung với nhau nên cũng không tính là bò lên giường mình đâu nhỉ.
Hạ Dung lúc uống say quấn người một cách bất thường, thường ngày chỉ cần hắn ôm một cái thôi đã vô cùng thẹn thùng, hiện tại muốn buông cũng buông không nổi. Thẩm Tương Ngôn có hơi dở khóc dở cười nhìn người đang quấn hắn y như bạch tuộc, đành phải bất đắc dĩ ôm y trở về phòng.
Bảo nhóm tiểu nha đầu chuẩn bị nước nóng để tắm rửa, Thẩm Tương Ngôn định tự tay tắm cho Hạ Dung. Hơi nước ấm áp từng chút từng chút tỏa ra trên mặt nước, mơ mơ hồ hồ khiến người khác không nhìn rõ được gì, còn cây trâm trên đầu Hạ Dung đã sớm bị Thẩm Tương Ngôn gỡ xuống, mái tóc đen dài xõa tung ra. Thân thể có chút tinh tế, hai chân thon dài nhanh chóng chìm vào trong nước, thấy Hạ Dung như vậy, trong lòng Thẩm Tương Ngôn xao động không ngừng.
Bất quá lần tắm này lại không yên tĩnh chút nào, Hạ Dung vừa xuống nước liền bắt đầu quậy phá, không cẩn thận một phút thôi là lập tức tự dìm đầu xuống nước, khiến cho Thẩm Tương Ngôn sợ hãi không thôi. Lúc y còn tỉnh táo mà dìm đầu xuống nước là hắn đã lo lắng rồi, huống chi hiện tại đang uống rượu say.
Thẩm Tương Ngôn không còn cách nào khác, đành phải tắm cho y với tốc độ nhanh nhất rồi bế người ra ngoài lau khô, lúc định mặc quần áo cho y, Hạ Dung lại bắt đầu không vui, làm cách nào cũng không chịu mặc quần áo, ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay, trong miệng lầm bầm bảo bảo này bảo bảo nọ liên tục. Sức kiềm chế của Thẩm Tương Ngôn vốn rất tốt, nhưng hiện tại tiểu phu lang không mặc gì cứ cọ cọ mài mài trên người hắn, có cố cỡ nào cũng không nhịn được.
Hắn nhắm mắt lại, hỏi một câu cuối cùng: "Dung nhi thật sự muốn có bảo bảo à?"
"Ừ! Muốn bảo bảo." Hạ Dung không hề hiểu được tướng công đến cùng đang nói gì với mình, chỉ nhớ rõ là mình rất muốn được hoài bảo bảo giống Cố đại ca.
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Thẩm Tương Ngôn lập tức ôm lấy Hạ Dung bế lên giường. Da thịt mới được tắm qua nước ấm còn mang theo màu hồng nhàn nhạt, sợ Hạ Dung đau nên hắn thực hiện màn khởi động rất đầy đủ. Mặt trăng ngoài cửa sổ tròn vành vạnh, ánh đèn trong phòng cũng trở nên mơ màng, hai bóng người giao hòa lẫn nhau dưới trướng phù dung, một cánh tay thon dài vô lực đưa ra ngoài từ trong trướng, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên cổ tay tinh tế trải đầy mồ hôi.
Bất quá đoạn cánh tay kia nhanh chóng bị người bên trong màn lôi trở về, Thẩm Tương Ngôn lật người dưới thân lại, âm thanh tinh tế vụn vặt không thể hợp thành câu hoàn chỉnh truyền ra từ bên trong màn trướng, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng khóc yếu ớt của Hạ Dung. Đợi đến khi Hạ Dung có thể yên ổn ngủ thiếp đi thì chân trời đã chuyển sang màu trắng bạc, cảm giác cuối cùng mà Hạ Dung có thể nhận thấy được là nóng nực và mệt mỏi.
————————————
Hạ Dung ngủ thẳng tới trưa mới hoàn toàn tỉnh lại, thân thể động đậy một chút thôi đã cảm thấy cả cơ thể giống như không còn là của mình nữa, y liền nhíu nhíu mày, từng đoạn ký ức ngắn ngủi thoáng hiện lên, thử đưa tay vén áo gấm màu trắng lên nhìn một chút, trông thấy thân thể của mình dưới chăn lấm ta lấm tấm che đầy từng vết tích vô cùng ám muội.
Hạ Dung kéo chăn che mặt mình lại, tối hôm qua y thật sự nóng đầu quá mà, mắc cỡ chết mất thôi.
Nhìn thấy người tối hôm qua còn không biết xấu hổ không biết tao, khăng khăng quấn lấy hắn không thể dứt ra nổi, hiện tại lại biết xấu hổ che đầu, Thẩm Tương Ngôn liền khẽ cười một tiếng: "Bây giờ biết e lệ rồi à, không biết tối hôm qua ai nhiệt tình như vậy nhỉ? Còn muốn chuốc say ta? Hửm?" Kéo Hạ Dung về phía mình rồi ôm chặt, sau đó lại đưa tay qua xoa bóp bên hông Hạ Dung, tuy tối hôm qua là lần đầu tiên của Hạ Dung, nhưng hắn lại không nhịn được mà làm tận hai lần, hiện tại không cảm thấy khó chịu mới là lạ.
Hạ Dung được xoa bóp vô cùng thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp người, rầm rì nói: "Tướng công đừng nói nữa." Âm thanh nho nhỏ xuyên thấu qua lớp chăn, ai mà biết được khi y uống say thì sẽ như vậy chứ, y cũng đâu có muốn thế đâu.
"Lá gan này của ngươi đúng là càng lúc càng lớn, ngay cả tướng công ta mà cũng dám tính kế à?" Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong từng câu chữ đều toát ra vẻ sủng nịch.
Hạ Dung cũng không sợ hắn, cười hì hì: "Ai bảo tướng công chiều hư ta chi."
Thẩm Tương Ngôn nghe xong thì cười cười, ôn nhu nói: "Biết ta sủng ngươi là được rồi." Nói xong liền hôn nhẹ xuống mi tâm Hạ Dung, từ ngày thành thân ấy khi nhấc khăn voan xuống gặp gỡ nhau lần đầu liền động tâm, ở chung với nhau lâu như vậy đến bây giờ đã trở thành động tình. Cho nên mới muốn sủng ngươi, muốn chiều hư ngươi, muốn sủng ngươi đến tùy hứng, như thế Hạ Dung mới có thể vĩnh viễn không thể rời bỏ hắn được.
——————————————
Tuy đã được khai trai, nhưng vì sức khỏe của Hạ Dung nên Thẩm Tương Ngôn vẫn kiên trì cách vài ngày hành phòng một lần, bất quá lần nào cũng hơi quá một chút, khiến Hạ Dung khổ không tả được, còn không bằng mỗi ngày một lần, có khi còn đỡ dữ dội hơn.
Sau Tết Trung Thu, Châu Nguyệt Hiên cũng khai trương thuận lợi, do kiểu dáng đồ trang sức vô cùng mới mẻ độc đáo nên nhanh chóng hấp dẫn được rất nhiều khách hàng khác nhau. Có thể vì phải lo lắng cho cả hai đầu sinh ý, Thẩm Tương Ngôn bắt đầu trở nên bận cực kỳ, thỉnh thoảng còn phải đi xã giao, ngày nào cũng về nhà rất muộn. Hạ Dung cũng không nghĩ nhiều, chỉ một lòng thương cho phu quân gần đây khổ cực, thừa dịp trong nhà không có việc gì sẽ cùng Dung thị học nấu canh, mỗi ngày đều tự mình nấu đủ loại canh cho tướng công uống, giúp tướng công bồi bổ thân thể.
Ngày hôm đó tướng công về nhà có uống chút rượu, có thể do không muốn làm y khó chịu nên không thân cận với y ngay mà trực tiếp đi tắm. Lúc Hạ Dung đang giúp tướng công thu thập quần áo bẩn, y chợt ngửi thấy trên người tướng công ngoài mùi rượu ra còn có một loại hương vị khác, Hạ Dung hơi kỳ quái ngửi ngửi một cái, tướng công do phải chế hương nên mỗi lần ra khỏi phòng chế hương đều sẽ mang trên người một mùi vị khác nhau, bất quá hôm nay tướng công đâu có ghé qua phòng chế hương đâu nhỉ.
Tuy trong lòng Hạ Dung có chút nghi hoặc, nhưng cũng không để ý, nhanh chóng quên mất chuyện này, quay đầu sai người bày bữa khuya ra. Mỗi lần tướng công đến mấy chỗ cần uống rượu này chắc chắn sẽ không được ăn no, hiện tại sai người bày ra thì lúc tướng công tắm rửa xong là có thể ăn được.
Thẩm Tương Ngôn vừa bước ra liền trông thấy cơm canh đã chuẩn bị tốt, chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, hôn hôn hai má phu lang một cái, biết Hạ Dung không đói bụng nhưng vẫn kéo y ngồi xuống ăn cùng. Hạ Dung nhìn tướng công ăn ngon, cũng cầm đũa lên thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn.
Ăn cơm xong, Thẩm Tương Ngôn vừa cầm tay nhỏ của phu lang lên thưởng thức vừa nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, nghe nói hôm nay là lễ đính hôn giữa Trương gia cùng Hạ gia, không bao lâu nữa Hạ Qúy sẽ được gả."
Hạ Dung hơi giật mình, vẻ mặt không thể tin mà nói: "Hạ Qúy chịu đáp ứng mối hôn nhân này à?"
Thẩm Tương Ngôn vỗ vỗ đầu Hạ Dung: "Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, việc có gả chồng hay không cũng không phải là việc mà nữ nhân có thể tự quyết định được."
[*ý nói chuyện hôn nhân phải nghe theo lệnh của cha mẹ và lời của người mai mối]
Tuy đây là sự thật, nhưng Hạ Dung vẫn chưa thật sự tin lắm, chiếu theo tính tình người tỷ tỷ kia của y thì sao cô ta có thể đáp ứng được.
"Cô ta gả cho người khác không tốt hay sao? Gả được ra ngoài mới là chuyện tốt đấy." Thẩm Tương Ngôn cười cười không tiếp tục nói về đề tài này, đây vốn là lời giải thích hắn bịa ra để lừa Hạ Dung, cũng không muốn tra cứu kỹ thêm, Hạ Qúy coi như không muốn gả thì Hạ phụ cũng nhất định bắt cô ta phải gả. Sinh ý tơ lụa của Hạ gia hiện tại đang bị lỗ vô cùng nặng, cần gấp một vạn lượng sính lễ kia của Trương gia để bù đắp vào.
Đương nhiên hắn cũng chỉ âm thầm thúc đẩy một chút trong bóng tối thôi, chứ không hề ra tay thật sự, sau này Hạ gia có trách cũng không trách được đến hắn. Hơn nữa, dù cho Hạ phụ có thể có dũng khí đảm đương qua được nguy cơ lần này, cũng sẽ không đến nỗi thoải mái đồng ý lời cầu hôn của Trương gia như vậy, nhưng khi đối mặt với những thứ như tiền bạc vàng ròng, chẳng phải vẫn không hề nghĩ ngợi mà đẩy nữ nhi mình luôn yêu thương ra ngoài hay sao. Còn ý kiến của Hạ phu nhân, một phụ nhân thì sao có thể làm chủ được gì.
Hạ Dung hoàn toàn đắm chìm trong tin tức vừa nghe được hồi nãy, nhất thời cũng không biết nên có cảm giác gì, mãi đến khi nghe thấy phu quân gọi y, y mới phát hiện ra bản thân cư nhiên thất thần lúc đang cùng tướng công nói chuyện.
"Tiểu bại hoại, nói chuyện với tướng công mà cũng thất thần được à." Thẩm Tương Ngôn vươn tay bóp bóp mũi Hạ Dung: "Sao hả, không muốn đến Thính Ly quán xem kịch à? Ta nghe người ta bảo rằng họ có vở diễn mới rồi đó."
"A? Đi, đi, Dung nhi muốn đi, tướng công dẫn ta đi đi." Hạ Dung vừa nghe hắn sẽ dẫn y đi Thính Ly quán, lập tức dùng ánh mắt đáng thương trông mong nhìn chằm chằm tướng công, biểu tình cầu xin được dẫn.
Thẩm Tương Ngôn thấy dáng vẻ ấy của y thì bật cười: "Được rồi, ta biết ngươi thích cái này mà, ngày mai sẽ dẫn ngươi đi. Bất quá tướng công đã đáp ứng dẫn ngươi đi rồi, Dung nhi muốn báo đáp ta thế nào đây?" Nói xong liền sờ sờ hốc eo Hạ Dung, mấy ngày nay hắn cũng khám phá ra được rất nhiều chỗ mẫn cảm của tiểu phu lang, hốc eo này là một trong số đó.
Hạ Dung bị Thẩm Tương Ngôn sờ đến tay chân mềm nhũn cả ra, lập tức cầu xin tha thứ: "Tha cho Dung nhi đi, tối hôm qua, tối hôm qua mới vừa làm mà."
"Vi phu trong lòng ngươi cầm thú như vậy sao?" Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung bị dọa sợ thì không nhịn nổi mà nở nụ cười trầm thấp: "Trong đầu tiểu sắc quỷ ngươi suốt ngày nghĩ cái gì đâu không vậy, ta nói báo đáp là muốn ngươi nấu lại loại canh hôm qua ngươi nấu, hương vị không tồi, vi phu rất thích."
Hạ Dung bị Thẩm Tương Ngôn chọc quê như vậy thì vô cùng xấu hổ lúng túng, y mới không phải là tiểu sắc quỷ đâu, bây giờ còn dám cười y, Hạ Dung tức giận dùng một tay đẩy tướng công ra, trốn vào phòng không muốn gặp người. Thẩm Tương Ngôn trông thấy dáng vẻ ấy của Hạ Dung thì càng không nhịn được cười lớn, tiểu phu lang nhà hắn thật sự là càng ngày càng thú vị mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.