Thạch Hoài Sơn dắt ngựa về thôn lại khiến trong thôn náo nhiệt một phen.
Ngươi nhìn người ta xem, không phải là đi ra ngoài buôn bán lời hàng túi tiền sao? Cũng thật là có bản lĩnh.
Trong thôn mấy nhà hối hận, lúc trước tại sao lại không gả tiểu ca nhi nhà mình cho Thạch Hoài Sơn nhỉ?
Hối hận nhất phải kể đến a cha Thạch Liễu, nhanh như vậy đã trở thành một hán tử có tiền, thật sự là bỏ lỡ mất rồi! Để cho Liễu ca nhi nhà y phải chịu khổ bên thôn Thanh Thủy, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Còn có người nói, “Chà, ta thấy đó là do tề quân Thạch Hoài Sơn có số vượng phu a.”
Có người đồng ý: “Cũng đúng, nghe nói cách nuôi cua này đều là do tề quân hắn nghĩ ra. Chậc chậc, ngươi xem hắn là cái mạng gì? Mua được tề quân giỏi như vậy, lớn lên đẹp mắt, có học thức lại có thể kiếm tiền!”
Người trong thôn thầm thì gì đó, Thạch Hoài Sơn cũng không để ý, hiện tại hắn vô cùng vui vẻ, phấn chấn, vội vàng dắt ngựa về nhà.
“Dắt về rồi sao? Lớn lên không ít a.” Nghiêm Thu nghe thấy tiếng mở cổng, từ trong nhà đi ra liền nhìn thây Thạch Hoài Sơn dắt ngựa vào sân. Con ngựa kia cũng bướng bỉnh, cứng cổ không muốn vào.
“Ngươi đừng lại dây, đứng ở đó nhìn thôi. Nó còn bướng lắm, coi chừng đá vào ngươi.” Thạch Hoài Sơn cũng không dám để Nghiêm Thu đến trước mặt xem, dùng sức kéo ngựa về sân sau.
Nghiêm Thu đi cách vài bước, “Còn phải nuôi mấy tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-di-the-ho-khau/1576009/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.