Thạch Hoài Sơn gật đầu, xem như chào hỏi.
Thạch Chiêu Phúc còn đang bị vây trong hưng phấn, nói chuyện lớn giọng không ít, “Đại ca, ngươi ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ăn, đi từ sáng, chậm rãi sang bên này.” Thạch Hoài Sơn đánh giá đệ đệ của hắn, trong khoảng thời gian này xem ra Thạch Chiêu Phúc trôi qua không tồi, trên mặt có thịt hơn, xiêm y cũng nghiêm chỉnh, nhìn qua có thể thấy ngay là người có tề quân chăm sóc.
Lý Tố vừa nghe vội nói: “Vậy ta đi làm cơm cho mọi người.”
Nghiêm Thu có chút quen thuộc với Lý Tố, dù sao cũng đã nói chuyện với nhau vài lần, “Ta với ngươi cùng nhau làm đi.”
“Không cần, ngươi vào nghỉ ngơi đi, đã đi xa như vậy.”
“Không sao đâu, hai người làm cho nhanh.”
Thấy Nghiêm Thu kiên trì, Lý Tố cũng không khách khí nữa, dẫn y vào bếp.
Hai người vừa làm việc vừa nói, “Mấy việc vặt trong nhà làm xong rồi sao?”
“Ừ, đã làm xong hết rồi.” Lý Tố vừa đổ bột ngô vừa trả lời.
“A cha ngươi đâu?” Nghiêm Thu giúp y nhóm bếp.
“Ông ấy đang ngủ trong nhà.” A cha y cũng đã nhiều tuổi, thói quen ngủ đến trưa mới dậy, “Đúng rồi, còn chưa cám ơn ngươi. Lần trước phương thuốc ngươi nói đó rất hữu hiệu, chứng ho khan của cha ta đã tốt hơn nhiều.”
Nói đến việc này Lý Tố có chút kích động, vốn tiền thuốc thang chính là khoản chi tiêu lớn nhất trong gia đình, nay nhờ phương thuốc này mà tiết kiệm được không ít.
“Nói gì cảm ơn với không cảm ơn, có hiệu quả là tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-di-the-ho-khau/1575997/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.