Đợi vài ngày, Thạch Hoài Sơn tìm Lưu Tam thúc hẹn ngày đi, cứ như vậy chuẩn bị vào thành.
Thời điểm đầu xuân này đối với Lưu Tam thúc mà nói chính là thời điểm tốt, là mùa thịnh vượng cho công việc đánh xe của ông. Trong nhà có lương thực dư, đều chở vào trong thành bán lấy tiền. Tiền đổi được đem đi mua hạt giống, hay sắm thêm vài món đồ gì đó cho nhà.
“Ta cũng đi, mang theo Chiêu Phúc nữa.” Nghiêm Thu trông ngóng vào thành đã lâu, từ khi đến nơi này, mỗi ngày chỉ đổi tới đổi lui giữa nhà và sân viện, tử trạch[1] cũng chịu không nổi.
“Được.” Thạch Hoài Sơn đương nhiên là đáp ứng, “Vừa lúc ngươi tự mình chọn chút vải, làm hai bộ quần áo mỏng.” (áo mỏng mặc cho mùa hè đó)
Nghiêm Thu nói: “Việc này không gấp, hiện tại trong nhà dùng nhiều tiền, còn mua vải gì chứ? Mặc áo mỏng còn phải hai ba tháng nữa ni, áo của ta vẫn còn có thể mặc được một thời gian nữa. Đợi đến lúc đó mới mua đi.”
“Lại không thiếu chút đó tiền cho ngươi may quần áo.” Thạch Hoài Sơn lầm bầm một câu, rất không vui, hắn thích thấy Nghiêm Thu được mặc tốt, được ăn ngon.
Nghiêm Thu trừng hắn một cái, người này không biết tiết kiệm, sao có thể tích lũy được tiền?
Hôm đó khởi hành, gió xuân bắt đầu thổi tới, may mắn cả con đường đều lầy lội do tuyết tan ra, không có bụi đất gì đó, bằng không ngồi xe một đoạn đường này, sẽ bị thổi bụi đất đầy mặt.
Nghiêm Thu cùng Thạch Chiêu Phúc đều rất hưng phấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-di-the-ho-khau/1575992/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.