Thạch Hoài Sơn không để cho Nghiêm Thu có cơ hội nói chuyện, lên đến giường liền cắn vào miệng y. Đây thực sự là cắn, hắn chưa từng hôn ai nên không có kỹ thuật, chỉ có cố sức cắn.
Nghiêm Thu bị cắn đau cả môi, lắc đầu cũng không thoát được, nếm được cả mùi máu tươi.
Nghiêm Thu vung nắm tay đập lên người Thạch Hoài Sơn vài cái, đối phương không đau cũng không ngứa, tiếp tục làm việc của mình.
Chờ Thạch Hoài Sơn cắn đủ rồi, Nghiêm Thu rốt cục có thể quay đầu, thở một chút, lại để cổ của mình lộ ra trong mắt Thạch Hoài Sơn.
Mắt Thạch Hoài Sơn đỏ lên như tiết gà, một ngụm cắn lên.
Trên cổ tê rần, Nghiêm Thu lúc này đã có thể nói chuyện, lập tức chửi ầm lên “Ngươi là cẩu à! Chỉ biết cắn! Đau, nhẹ chút, đau quá!”
Thạch Hoài Sơn cắn vòng quanh cổ Nghiêm Thu, cắn qua cắn lại, còn cắn vào cả áo, cảm thấy không đã nghiền liền bắt đầu giật quần áo của y xuống.
Vải này làm sao chịu được sức tay của Thạch Hoài Sơn, Nghiêm Thu chặn lại nói: “Ngươi đừng xé, đừng xé! Để ta tự cởi, tự cởi a.”
Không trách Nghiêm Thu coi quần áo quan trọng hơn cái mông của mình, hiện tại y chỉ có mỗi bộ này có thể mặc ra đường a. Lại nói, chủ yếu là Nghiêm Thu cũng không muốn cự tuyệt Thạch Hoài Sơn thân thiết. Tuy rằng y cảm thấy có chút sớm, nhưng nếu làm vậy có thể khiến cho Thạch Hoài Sơn an tâm, vậy thì y không để ý. Dù sao hai người cũng đã là vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-di-the-ho-khau/1575971/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.