“Hỗn đản, dám đạp lão Đại ta, ta đạp chết ngươi.” Chu Cổ Lực giơ chân lên hung hăng dẫm nát chân Dạ Lam.
Một giây sau ——
“A —– ”
Chu Cổ Lực bay ra ngoài, còn bi thúc đâm vào tường nữa. Rơi trên mặt đất với hình dạng trư[1] chết. Mặc niệm cho hắn đi!
Lại một tên trâu bò a! Chân tên này không đau sao? Ngải Phong trong lòng cúng bái!
Dạ Lam vụng trộm xoay người vẻ mặt vặn vẹo thẳng nhếch miệng: “Tên Béo chết bầm này dám giẫm ta, còn dùng sức như vậy, đau chết ta rồi.”
Một giây sau, quay người lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ngải Phong. Định lực này thực không phải là dùng để trưng cho đẹp!
Ngải Phong thấy Dạ Lam một chưởng đã đánh bay Chu Cổ Lực, bây giờ còn nhìn mình, trong lòng sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn còn nhanh hơn.
“Đại hiệp, ta sai rồi, đây hết thảy đều là cái tên Béo kia bắt ta làm, chuyện không liên quan đến ta a! Đại hiệp, ngươi ngàn vạn lần đừng đập ta à! Ta từ nhỏ thân thể yếu đuối, đập một cái sẽ chết liền.” Ôm đùi Dạ Lam, Ngải Phong liều mạng mà vắt ra vài giọt nước mắt.
Dạ Lam khóe miệng quất thẳng tới, thằng này cũng quá vô sỉ đi à nha! Cư nhiên mở to mắt nói lời xạo! Ngạch, bất quá dáng dấp ngược lại không tệ, là một mỹ nhân. Ai! Tiếc là nhân phẩm kém một chút a!
Mỗ Béo trên mặt đất nằm như heo chết ngẩng đầu lên nói: “Ta chỉ là Béo, ta cái gì cũng không biết nga!” Tiếp theo lại khôi phục tình trạng heo chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-dao-hoa-trai/1588164/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.