Âu Dương Diệu dùng ánh mắt lang đói nhìn chằm chằm chú cừu non Ngải Phong, nội tâm không ngừng cảm thán: chậc chậc, dáng người này, làn da này, còn có khuôn mặt này, chậc chậc, quả là cực phẩm mà! Thật không biết Vu Dập tìm đâu ra một cái tiểu yêu tinh như vậy đây. Sau đó liếc về phía hạ thân nửa che nửa đậy kia của Ngải Phong, trong mắt bốc ra lục quang dày đặc, rất có cái ý nghĩ muốn nhào tới. [*màu mắt sói á, hảo sói con, hảo sói con, ta khoái ^^]
Vu Dập trong nội tâm liền khó chịu, ho khan hai tiếng, nhắc nhở mỗ lang không được tỏ ra rõ ràng như thế.
Âu Dương Diệu: “Ngươi làm sao vậy, yết hầu không thoải mái sao? Kia còn không nhanh đi xem ngự y, có ta ở đây ngươi yên tâm đi.” [yên tâm mới lạ a =.=|||]
Vu Dập đảo mắt khinh thường: “Có ngươi ở đây, ta mới càng không yên lòng, ngươi có thể thu hồi nước dãi của ngươi không, sắp lũ lụt rồi.”
“A!” Âu Dương Diệu sờ sờ khóe miệng “Không có a! Ta không có chảy nước dãi nga.” Con mắt tiếp tục chằm chằm vào Ngải Phong đang hóa đá.
Thật muốn đánh chết thằng này, ngươi giả ngu với ta đúng không. Vu Dập trong lòng tức giận mong muốn. Sau đó hung hăng dùng ánh mắt róc xương lóc thịt liếc Âu Dương Diệu trong mắt ứa ra lục quang. Xoay người nhặt lên y phục trên mặt đất vì Ngải Phong mặc vào. [tới giờ mới mặc, cho người ta dòm đã rồi còn liếc người ta! =.=]
Cũng thuận tiện dùng thân hình không phải là rất rộng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-dao-hoa-trai/1588159/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.