Chương trước
Chương sau
Chương 25: Bái phỏng
-------------
Uất Trì Vũ biểu tình có chút khoa trương, tâm tình hỗn tạp khó giải thích được có chút vui sướng, còn có chút không nói không rõ.
Cố Thần nhìn hắn: "Làm sao vậy, coi như không đáng giá cũng không liên quan, ngược lại cậu cũng nói ngàn vàng không mua được gia vui vẻ, tôi mua chính là tình cảm không phải đồ vật, coi như không đáng giá một đồng cũng không có chuyện gì."
Bên cạnh có người nhìn bọn họ trễ nãi máy quét thẻ bài như vậy, thật vất vả máy vận hành xong hai người còn ngẩn người ở đó không đi, nhất thời có chút tức giận.
"Tôi nói hai người các cậu, nếu như dùng xong cũng không cần sống ở đó được không, đằng sau còn nhiều người xếp hàng lắm đấy."
Uất Trì Vũ vẫn có chút ngơ ngác, người phía sau tiến tới liếc nhìn, kinh thán: "Trời ạ tiểu cực phẩm à."


Tấm Cầu Vồng Ngũ Giác này thuộc tính cơ hồ đã là thẻ bài cấp sáu mới có thể có, đồng thời kỹ năng, hạn chế vân vân đều phi thường tốt, tuy rằng số lần sử dụng đã không nhiều, nhưng có thể nói Cố Thần tiêu hai trăm năm mươi ngàn mua được quả thật là kiếm lại được lời.
"Năm trăm ngàn, mua giá gấp đôi. Lúc trước tôi cũng xem qua tấm thẻ bài kia, làm sao lại không mua nhỉ." Lập tức đã có người đề xuất muốn mua lại thẻ bài.
"Ha ha lão Trương đầu, ông cho là nhân gia anh bạn nhỏ dễ gạt sao, thẻ bài như vậy nói ít nhất là bảy trăm ngàn, tôi ra tám trăm ngàn."
"Tám trăm hai mươi ngàn."
...
Giá cả bắt đầu bay lên, đến mức khiến Cố Thần động tâm, tính lại một lát liền có thể đem năm trăm ngàn bị lừa gạt trước đấy kiếm lại, còn về tình cảm cái giề, trước mặt tiền tài vẫn là phải bái phục chịu thua, dù sao nhân sinh không phải chỉ là thơ cùng phương xa, còn phải trước tiên nuôi sống bản thân.

Uất Trì Vũ không để ý đến những người này, liều mạng kéo Cố Thần ra ngoài. Hai cứ bước nhanh tới một góc không người, Uất Trì Vũ mới dừng lại.
"Một triệu năm trăm ngàn, tấm thẻ bài bán cho tôi." Uất Trì Vũ đi thẳng vào vấn đề.
Cái giá này đã vượt qua giá vừa nãy mọi người trong cửa hàng kêu giá, mặc dù đối với thị trường thẻ bài Cố Thần vẫn chỉ có kiến thức nửa vời, nhưng cậu cũng có thể cảm giác được cái giá này đã vượt qua giá trị thực của tấm thẻ bài này.
Cố Thần dừng một chút nói rằng: "Cái này... cũng không giá trị nhiều tiền như vậy đi, ngược lại chúng ta là bạn bè, nếu như cậu thực sự thích tôi liền đưa cho cậu đi." Nói xong Cố Thần hận không thể tát mình một phát, nếu như thiếu niên trung nhị không hiểu văn hóa khách sáo vui vẻ của trái đất rồi nói được đấy được đấy thì làm thế nào, cậu nhất định sau khi bị thương vì bị lừa gạt lại tiếp tục chịu công kích cường liệt.

Uất Trì Vũ không hề nói gì. Trực tiếp mở máy truyền tin chuyển cho Cố Thần một triệu năm trăm ngàn.
"Tấm thẻ bài này, rất đặc thù sao?" Cố Thần nhìn thấy kho bạc nhỏ dồi dào lên nhất thời thấy vui vẻ nho nhỏ.
Uất Trì Vũ gật đầu: "Tấm thẻ bài này, hẳn là Mạc Ly làm."
Cái tên Mạc Ly này Cố Thần gần đây nghe chút hơi nhiều lần, cậu rất nhanh nhớ lại tác phẩm then chốt ở buổi đấu giá trước đây.
"Cho nên nói, cậu cũng là fan của Mạc Ly?" cho nên mới có thể đối với Mộ Dung Dịch căm hận như vậy.
Uất Trì Vũ thở dài, đem thẻ bài cẩn thận từng li từng tí thu lại. "Đại khái chính là như cậu nói, một loại tình cảm đi."
Cố Thần như hiểu như không gật đầu, trong lòng thở dài nói, tình cảm của cậu thật là con mợ nó quý.
Ra khỏi thị trường đào thẻ, Cố Thần biểu thị phải nhanh đi chọn mua gia cụ, Uất Trì Vũ biểu thị ngày hôm này quá muộn không chọn được, vẫn là ngày mai lại đi, cũng mời Cố Thần đến nhà mình làm khách.
Cố Thần cũng có chút hiếu kỳ nhà người ta ở Trung Ương Tinh là cái dạng gì, báo với Tăng Giang một tiếng, ngồi lên xe bay màu xám bạc cải tạo đến phi thường xa hoa.
"Ai, quả nhiên là người có tiền, xe đắt như vậy quả thực chính là đang kêu gọi mọi người 'Đến cướp ta đi đến cướp ta đi.' " Cố Thần bày tỏ một chút kháng nghị đối với bất bình đẳng giàu nghèo ở tinh cầu này.
Uất Trì Vũ lườm một cái: "Quả nhiên là từ núi nghèo đất hoang đi ra, ở người phổ thông bình dân ở Trung Ương Tinh mua mấy cái xe này rất bình thường được không, chân chính tinh tướng là loại kia." Nói xong bĩu môi nhìn sang một bên.
Cố Thần theo ánh mắt hắn nhìn lại, đó là một con báo đen bóng, một đôi cánh màu đen cơ hồ so với thân thể còn lớn hơn, bên trên ngồi một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, mà tướng mạo thiếu niên Cố Thần thấy có chút quen mắt.
(Ada: ủa ai vậy nhỉ... (✧ω✧) )
Cố Thần lắc đầu: "Cậu cũng thích cưỡi dị thú sao? Cái kia nhìn không đẹp, nếu như là Ngựa Bay Mộng Ảo tôi còn suy tính một chút."
Uất Trì Vũ lườm một cái: "Đó là dị thú cấp bảy Báo Bay Tia Chớp, giá cả ít nhất là gấp sáu lần Ngựa Bay Mộng Ảo, cũng chỉ có Mộ Dung gia mới có thể giàu nứt đố đổ vách mua loại dị thú đã thuần hóa này."
" Mộ Dung gia?"
"Ờ đúng rồi, chính là Mộ Dung khiến người ghét mà tôi trước đấy nói với cậu ấy, cậu cũng thật là khuyết thiếu thường thức. Chẳng qua cái người Mộ Dung này là Mộ Dung Trác Thất, là em trai của Mộ Dung Dịch khiến người ghét kia. Hắn so với anh trai hắn thực sự tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng loại thái độ lạnh muốn chết kia thực sự khiến người ta ghét, không phải là đột phá cấp sáu sao, có gì đáng khoe khoang chứ." Uất Trì Vũ ngửa mặt quệt miệng.
Cố Thần liếc nhìn thiếu niên trung nhị, trong loại giọng nói tràn vừa tràn đầy chua xót vừa phản nghịch: "Các người quen nhau à?"
Uất Trì Vũ gật đầu: "Tôi biết người ta, hơn nữa người ta không nhất định nhớ tới tôi. Chúng tôi cùng khóa."
Cố Thần biểu thị hoàn toàn lý giải loại chênh lệch giữa nhân vật nổi tiếng vườn trường này cùng người thường không đáng chú ý nhỏ bé, bởi vì cậu cũng là một trong đông đảo người thường nhỏ bé.
Uất Trì Vũ nhìn Cố Thần lộ biểu tình tôi hiểu cậu, đồng thời còn pha trộn ánh mắt đồng tình, biểu thị tên nhà quê này không biết mở rộng tư duy đến hướng nào rồi.
Nhà của Uất Trì Vũ ở một khu biệt thự, một căn biệt thự khiến cho Cố Thần biết gia đình hắn không đơn giản, chẳng qua Cố Thần cũng không hỏi nhiều, cậu từ trước đến giờ không thích tìm hiểu gia đình người ta.
Phong cách nhà của Uất Trì Vũ khiến Cố Thần mắt sáng lên, khổng tước lam tường, trang trí nhà cửa màu vàng óng, hiệu quả phối hợp quả thực khiến người kinh diễm, sáng ngời mà không tươi đẹp một cách tầm thường.
"Bảo bối tiểu Vũ, con đã về rồi." Một mỹ nhân tóc xoăn sóng vòng từ trong nhà lao ra cho Uất Trì Vũ một cái ôm con gấu.
Cố Thần nhìn đến Uất Trì Vũ mặt đầy bất đắc dĩ, cẩn thận từng li từng tí một, hỏi: "Đây là ... chị gái cậu?"
"Ai u anh bạn nhỏ này là ai, sao miệng lại ngọt như vậy, cô đây thích nha." Mỹ nhân nhất thời ôm lấy Cố Thần cọ cọ. "Khuôn mặt nhỏ này thật non, lớn lên thật đáng yêu, so với bảo bối tiểu Vũ còn đáng yêu hơn nhiều."
Uất Trì Vũ đem đồ vật ném trên sô pha, lườm một cái: "Đó là mẹ tôi."
Mỹ nhân cọ Cố Thần đủ rồi, quay người liền đi vào nhà bếp bưng thức ăn, đối với Uất Trì Vũ lần đầu mang bạn về, Uất Trì ma ma biểu thị vẫn có chút vui vẻ.
"Cha tôi nhiều năm ở ngoài, trên căn bản chỉ có tôi cùng mẹ tôi." Đại khái nhìn ra Cố Thần hiếu kỳ tại sao sắp ăn cơm tối lại không có người, Uất Trì Vũ nói.
Cố Thần gật đầu, biểu thị kỳ thực cậu không chút nào quan tâm, tất cả cảm quan trên cơ thể cậu đều đã bị mùi hương thơm ngát của bàn cơm hấp dẫn.
"Đến đến đến, mau tới nếm thử tay nghề của cô."
Uất Trì ma ma kêu gọi, Cố Thần rất cổ động vào chỗ. Cố Thần không quá hiểu xã giao, cũng không hiểu lắm nên làm như nào tiếp lời trưởng bối, hơn nữa mùi vị cơm nước thực sự rất tuyệt, từ đầu tới cuối cậu 'ăn uống vui vẻ', 'vùi đầu vào ăn', chiếm được yêu thích của Uất Trì ma ma.
Uất Trì Vũ biểu thị không hiểu là đối phương là vua cổ động rất hiểu dùng ngôn ngữ thân thể như thế nào để biểu hiện ra cơm nước ăn ngon, hay là cái tên này chính là thuần túy cái tên chết đói tám đời chưa được ăn ngon.
"Tiểu Vũ, kỳ thực ma ma có một việc muốn nói với con." Uất Trì ma ma ngữ khí bỗng nhiên nghiêm túc.
Cố Thần biểu thị trưởng bối nói chuyện tiểu bối nên lắng tai nghe, cho nên rất nhanh bỏ đũa xuống. Cũng chỉ có Uất Trì Vũ mất tập trung tiếp tục gắp nhanh thịt nướng cho vào miệng, một bên nhai một bên mơ hồ không rõ nói: "Nói đi."
"Tiểu Vũ, con lớn rồi, có một số việc, ma ma trái lo phải nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói với con."
Nghe thấy là việc nghiêm túc như vậy, Uất Trì Vũ suy nghĩ một chút cũng buông đũa xuống, muốn biết mẫu thân muốn nói gì.
"Thừa dịp ngày hôm nay vào lúc này, ma ma đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn nên nói với con. Con có quyền được biết đến sự thực."
"Kỳ thực... con không phải con ruột của mẹ."
Cố Thần biểu thị sợ ngây người, ngày đầu tiên đến nhà tiểu đồng bọn làm khách liền nghe được bí ẩn kinh thiên.
Mà Uất Trì Vũ thì lại như bị sét đánh, tay run run, như dùng hết khí lực một đời, hỏi: "Là ... thật... à."
Uất Trì ma ma một mặt ưu thương, chậm rãi cúi đầu: "Đương nhiên... phải... giả A ha ha ha ha ha."
Cố Thần biểu thị họa phong như lốc xoáy, chuyển đổi qua nhanh, cậu có chút không chịu nổi.
Uất Trì Vũ lườm một cái không nói gì tiếp tục ăn cơm.
Ma ma Uất Trì Vũ thở dài nói: "Con đứa nhỏ này sao cứ không đáng yêu như vậy, con xem người bạn này của con được người yêu thích cỡ nào."
Cố Thần biểu thị rốt cuộc biết tính trung nhị của Uất Trì Vũ là đến từ đâu, cái này chính là gen di truyền mạnh mẽ à.
Ăn xong một bữa cơm hai người không dừng lại lâu, Uất Trì Vũ liền đưa Cố Thần về nhà.
Nhìn căn phòng cho thuê nát bét trước mắt, Uất Trì Vũ biểu thị tiểu đồng bọn của hắn quả nhiên là tên nhà quê bần cùng đáng thương.
Cố Thần biểu thị còn chưa thu dọn xong hẹn ngày khác lại mời Uất Trì Vũ tới chơi, Uất Trì Vũ không hề nói gì quay người không mang theo một áng mây, đi mất.
"Đấy là ai?" Tăng Giang đứng ở nơi tối chỗ rẽ lên tầng, lúc nghe đến âm thanh hắn liền xuống, nhìn khuôn mặt xa lạ của đối phương.
Cố Thần xòe hai tay ra: "Một thiếu niên trung nhị quen ở trên mạng."
"Quen biết nhiều bạn bè là chuyện tốt, thế nhưng kết giao bạn bè vẫn nên cẩn thận chút, trong nhà tôi đã dọn không khác lắm, ngày mai tôi cùng cậu đi mua đồ trang trí nhà cửa." Tăng Giang người lên tầng, Cố Thần ở phía sau có chút vui mừng nho nhỏ rằng Tăng Giang không mở ra hình thức bà quản gia lề mề, tuy rằng mở ra hình thức ấy có thể khiến cậu cảm thấy có người quan tâm đến mình thật ấm áp, song cậu biểu thị đã trải qua một ngày giằng co với thiếu niên trung nhị cùng ma ma trung nhị bản upgrade, con tim yếu đuối của cậu không thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa.
Căn nhà sau khi được Tăng Giang chỉnh lý trở nên rực rỡ hẳn lên, tuy nói vẫn là trống trải, mà vách tường cùng sàn nhà cũng đã dùng kiểu chất liệu hoàn toàn mới xử lý một lần, Cố Thần biểu thị thiếu niên lớn lên vừa dễ nhìn vừa hiền lành năng lực còn mạnh hơn nữa săn sóc như Tăng Giang nếu là ở trái đất nhất định sẽ bị ngàn vạn thiếu nữ cùng thiếu nam phong thưởng, chờ chút, hình như có cái gì lẫn vào.
Bởi vì không có gia cụ, Tăng Giang lấy ra hai cái túi ngủ, "Đêm nay trước hết tạm như vậy đi, ngày mai chỉnh lý đồ trang trí nhà cửa xong lại nói." Nói xong ném ra hai cái túi ngủ, Tăng Giang an vị đến vị trí dựa vào tường bắt đầu lật một đống tư liệu.
"Đó là cái gì?" Cố Thần có mấy chuyện hiếu kỳ.
Tăng Giang không có ngẩng đầu: "Tư liệu thi vào Học viện Triều Đế, tuy rằng còn có mấy tháng, nhưng chúng ta vẫn nên chuẩn bị sơm một chút. Cậu cũng có, tôi cho cậu một ít sách phải đọc của kỳ thi cho nhóm Chế thẻ sư, hai ngày nữa liền đặt mua về xem, chúng ta tốt nhất có thể đồng thời thi vào, tôi ngược lại không hi vọng ở trong trường học còn phải chăm sóc cậu."
Tuy rằng tiểu đồng bọn vẫn ngạo kiều đến 'không muốn không muốn' như trước, nhưng Cố Thần trong lòng lại cảm thấy ấm áp, tuy rằng không biết ở thế giới chưa hiểu rõ này tương lai sẽ thế nào, nhưng bên người cuối cùng có một người có thể dựa vào, tâm liền không còn phiêu bạt.
==
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.