Chương trước
Chương sau
Tiêu Nhân còn chưa từng thấy qua một người mà biểu tình trên mặt lại có thể biến đổi phức tạp thành cái dạng này.
Trên mặt Kiến Ngộ đại sư có một chút hổ thẹn, cũng có một chút "nghĩ lại mà kinh", nhưng càng nhiều chính là phẫn nộ.
Tiêu Nhân trong lòng không khỏi lo sợ bất an, hắn đây là không cẩn thận mà chọc trúng tổ ong vò vẽ gì đó à?
Hắn thật cẩn thận hỏi: "Đại sư?"
Kiến Ngộ đại sư nhìn hắn một cái, cười khổ một chút, sau lại mời Tiêu Nhân đến thiện phòng của hắn một chuyến.
Chờ tiểu tăng dâng trà cho hai người rồi, Kiến Ngộ đại sư mới thổn thức mở miệng: "Ngươi có phải cảm thấy, một cái Tàng Kinh Các to như vậy, bên trong tất cả lại đều là kinh thư, một quyển võ học cũng không có, chuyện này rất kỳ quái?"
Tiêu Nhân gật gật đầu, này rất rõ ràng, hắn hiếu kỳ hắn có thể hỏi.


Nhưng Kiến Ngộ đại sư lúc này cảm xúc hiện ra rõ ràng là không tốt, hắn đương nhiên sẽ không đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ Kiến Ngộ đại sư thêm đâu a.
Kiến Ngộ đại sư thở dài một tiếng, nói: "Ba mươi năm trước, thư tịch về võ học cùng đông đảo kinh thư mà phái Thiếu Lâm sở hữu đều được cất chứa ở trong Tàng Kinh Các, còn được một ít đệ tử võ nghệ cao cường trong chùa thay phiên nhau thủ vệ, nhưng chính lúc ấy lại xảy ra một chuyện không thể ngờ được, làm tổn hại không ít kinh thư trân quý, sau này mới đem thư tịch võ học này đó cùng kinh thư tách ra cất riêng, nhằm tránh cho việc lại phát sinh loại chuyện như vậy."
Kiến Ngộ đại sư thấy Tiêu Nhân vẻ mặt tò mò, không chờ hắn mở miệng dò hỏi liền nói tiếp: "Các tiểu hữu mấy năm nay vẫn còn trẻ, có khả năng không biết đến. Nhưng ba mươi năm trước, chuyện phát sinh kia chính là truyền khắp giang hồ, không người không biết, không người không hiểu."

Tiêu Nhân kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, lẳng lặng chờ đợi Kiến Ngộ đại sư nói cho hắn nghe.
Kiến Ngộ đại sư nói: "Thiếu Lâm Tự hiện tại, mang chữ Kiến cũng chỉ có lão nạp cùng Kiến Giác hai sư huynh đệ bọn ta, so với các môn phái cùng thời kỳ khác, có thể nói là ít đến đáng thương, tiểu hữu có biết đây là do nguyên nhân gì không?"
Tiêu Nhân ngẩn ra, xác thật a.
Thiếu Lâm Tự, phái Võ Đang, phái Điểm Thương, này đều là những môn phái truyền thừa rất nhiều năm, mỗi một thế hệ đều tuyển nhận rất nhiều đề tử. Đặc biệt là nơi như Thiếu Lâm Tự này, Tiêu Nhân nhìn thấy trong chùa gồm đệ tử của hai ba thế hệ, mà mỗi hệ lại có đến hơn mấy chục người.
Chính là, hòa thượng cùng thế hệ với Kiến Ngộ đại sư lại chỉ có mỗi mình Kiến Giác đại sư mà thôi.

Xác thật tình huống có chút không bình thường.
"Vãn bối không biết." Tiêu Nhân lắc đầu.
Hắn đến thế giới này mới hơn một năm, có thể nhận thức hết mấy người trên giang hồ đã có thể nói là rất không tồi rồi, những bí văn này kia thủa trước, hắn không có tinh lực chuyên môn đi tìm hiểu đâu nha.
"Ba mươi năm trước, đệ tử đồng lứa với chúng ta của Thiếu Lâm có đến hơn mười vị, lúc ấy lão nạp say mê với tu hành Phật pháp, đối với chuyện theo đuổi võ nghệ hứng thú cũng không lớn." Kiến Ngộ đại sư chậm rãi nói, "Tuy rằng lão nạp không có hứng thú, nhưng có hứng thú đối với thứ này lại có khối người."
"Ngay lúc đó, trụ trì là sư bá của lão nạp, dưới trướng ngài có bốn vị đệ tử. Trong đó có một vị, pháp hiệu gọi là Kiến Tri, đặc biệt si mê với võ học."
Vừa nghe đến này, Tiêu Nhân liền biết đây khẳng định lại là một cuộc nội đấu trong môn phái.
.
"Vị Kiến Tri này so với lão nạp lớn tuổi hơn, lúc ấy hắn cũng đã sắp 50 rồi. Bởi vì hắn cả đời thích võ thành si, tính tình cũng thập phần táo bạo, sư bá của lão nạp vì muốn ngăn chặn hắn đã kêu ba vị sư huynh khác đi trông coi Tàng Kinh Các. Lúc ấy chúng ta ai cũng không nghĩ tới, Kiến Tri cư nhiên lại nảy sinh ra một ý niệm điên cuồng đến khó tin. Lúc đầu, hắn chỉ là muốn những tuyệt học võ lâm trong Tàng Kinh Các, nhưng sau đó không hiểu sao càng ngày càng như ma nhập vậy, cảm thấy sư bá cùng các sư huynh đều là địch nhân ngăn trở hắn."
Biểu tình trên mặt Kiến Ngộ đại sư như muốn nói, ông đối với chuyện năm đó hãy còn canh cánh trong lòng: "Ai cũng không ngờ được, hắn thế nhưng lại nảy ra chủ ý muốn gϊếŧ chết sư bá để không còn người nào có thể quản được hắn nữa. Lúc ấy sư bá căn bản không nghĩ tới hắn ta sẽ nhẫn tâm như vậy, kết quả không hề phòng bị rồi rơi vào ám toán. Chuyện lúc ấy vừa lộ ra, tức khắc liền khiến cho toàn bộ Thiếu Lâm tự trên dưới đều loạn thành một mảng, chẳng khác gì gặp phải đại địch! Lúc bấy giờ, sư bá cũng xem như là một trong những đại thủ đứng đầu trong võ lâm chính đạo, có thể ám hại được người như ông, khi ấy chúng ta đều nhất tề cho rằng chỉ có thể là do ma đầu Minh Giáo gây ra mà thôi. Sau đó sư phụ ta cùng các sư thúc phải đích thân ra mặt trấn an các đệ tử nội môn, sau mới xem như bình ổn được chuyện này. Nhưng sau đó, qua nhiều lần tra xét, chúng ta mới tá hỏa khi phát hiện ra, chuyện này cư nhiên là do đệ tử trong chùa làm!!"
Kiến Ngộ đại sư tựa hồ có chút kích động, hắn đứng dậy, chậm rãi dạo bước đi đến bên cửa sổ trước thiện phòng, Tiêu Nhân cau mày, lo lắng nhìn theo hắn.
Kiến Ngộ đại sư nói: "Người sau đó tiếp nhận chức vụ trụ trì chính là sư phụ của lão nạp, sư phụ cũng không có nguyện vọng như Kiến Tri, ngược lại, ông ấy tiếp tục làm theo những an bài của sư bá lúc còn tại thế, tiếp tục ngăn chặn Kiến Tri sư huynh. Điều này đã khơi dậy hoàn toàn bản tính hung tàn bên trong Kiến Tri. Một buổi tối nọ, hắn đặc biệt hạ thuốc mê vào cơm canh của mọi người, sư phụ của lão nạp cùng các vị sư thúc đều bị trúng dược mà mê mang...Tuy rằng chúng ta khi đó đã điều tra ra được hung thủ gϊếŧ hại sư bá là đệ tử trong chùa, những còn chưa có tra ra tên hắn, hơn thế nữa là trăm triệu lần cũng không ngờ được hắn cư nhiên vẫn còn hung ác như vậy."
"Nhưng người trông coi Tàng Kinh Các bởi vì là thay phiên nhau ăn cơm nên lúc đó cũng không có bị trúng dược toàn bộ, thế nên thời điểm Kiến Tri muốn tiến vào Tàng Kinh Các đã bị những người đó ngăn cản. Sau dó bọn họ liền lao vào đánh nhau, thanh âm lúc ấy đã kinh động đến một vị thư sinh đang tá túc trong chùa. Thư sinh này vào lúc đó là đang vẽ tranh, hắn vẽ hết sức chuyên tâm, không ăn không ngủ, cứ như vậy liền cũng bỏ lỡ giờ cơm nên cũng không có bị thuốc mê làm ảnh hưởng. Thời điểm vị thư sinh ấy bị kinh động, mấy sư huynh trông coi Tàng Kinh Các cũng sắp không trụ được rồi. May mắn thư sinh rất nhạy bén, hắn tự biết mình là tay trói gà không chặt, không cứu nổi người ta, thế là liền chạy ngay đến phòng của mấy sư huynh đề mang chữ Kiến, dùng nước lạnh hất tỉnh một người trong đó. Vị sư huynh kia sau khi tỉnh lại liền bảo thư sinh đánh thức những người còn lại, còn mình thì đi ngăn Kiến Tri sư huynh......"
"Võ công của Kiến Tri lúc ấy có thể nói là tối cao trong hàng ngũ chữ Kiến, vị sư huynh bị hất tỉnh kia sau đó cũng đã bị sát hại..." Kiến Ngộ đại sư ấn tay lên trên cửa sổ, hiển nhiên những việc này dù đã qua ba mươi năm nhưng đối với ông vẫn mang sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
.
"Đại sư?" Tiêu Nhân bất an kêu lên.
"...... Kiến Tri sau khi gϊếŧ chết vị sư huynh đó liền đi vào Tàng Kinh Các, khắp nơi tìm kiếm tuyệt học của Thiếu Lâm, hắn lúc ấy còn hủy hoại không ít thư tịch nữa..." Kiến Ngộ đại sư quay đầu lại, đi đến cạnh một chiếc ghế trong phòng liền ngồi xuống, tiếp tục kể: "Sư phụ cùng các sư bá sau khi bị đánh thức cũng vội chạy tới Tàng Kinh Các, trải qua một phen ác chiến, Kiến Tri tự biết bản thân không thể địch lại liền đã đào tẩu."
"Đào tẩu?" Tiêu Nhân nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng.
Hắn còn tưởng rằng đây là một câu chuyện có hậu, Kiến Tri cuối cùng là tà bất thắng chính mà bị gϊếŧ ngay tại chỗ, hoặc cũng có thể là kết cục khác, như một kẻ điên đại sát tứ phương rồi thong dong rời đi, không nghĩ tới hắn sẽ cư như vậy mà đào tẩu!
"Hắn đã đạt được như ý đương nhiên sẽ muốn chạy trốn!" Sắc mặt Kiến Ngộ đại sư bởi vì tức giận mà nhanh chóng đỏ lên.
"Hắn ta tìm được bí tịch mà mình muốn rồi sao?"
"Phải, nhưng hắn cũng đem Tàng Kinh Các phá đến rối tung rối mù, đạp hư đến mấy trăm quyển kinh thư." Kiến Ngộ đại sư gật đầu khẳng định.
"Sau đó thì sao? Thiếu Lâm Tự hẳn sẽ không trơ mắt nhìn hắn chạy trốn, mặc cho hắn ung dung ngoài vòng pháp luật chứ?" Tiêu Nhân hỏi.
"Sau dó sư thúc của lão nạp mang theo rất nhiều sư huynh đệ ra ngoài truy tìm tung tích của hắn ta, nói là nhất định phải thanh lý môn hộ gϊếŧ chết tên ác tăng trên tay nhiễm đầy máu tươi của đồng môn này. Mà Kiến Tri tìm được tuyệt học kia, võ công cũng càng ngày càng tăng tiến, mấy năm đuổi gϊếŧ, bổn tự đã thiệt hại không ít sư huynh đệ. Sau đó sư phụ của lão nạp cũng đứng ngồi không yên, liền quyết định xuống núi hội hợp cùng các vị sư thúc bá, đến cuối cùng, trong một lần giao chiến, sư thúc của lão nạp đương trường tử vong, sư phụ cùng với Kiến Tri thì đều lưỡng bại câu thương, cuối cùng vẫn để hắn ta chạy thoát." Kiến Ngộ đại sư nói tới đây cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu thở dài.
Tiêu Nhân âm thầm líu lưỡi, xem ra vị ác tăng này sau khi lấy được tuyệt học kia, võ công đã tăng một bậc lớn, ngược lại còn có thể đem mấy nhân sĩ chính nghĩa đuổi gϊếŧ hắn đánh cho rơi rớt tan tác.
Này quá không phù hợp với định luật trong tiểu thuyết võ hiệp rồi!
Trong tiểu thuyết không phải là người xấu cuối cùng đền tội, chính nghĩa cuối cùng thắng lợi hay sao a?!
"Sư phụ của lão nạp sau khi trở lại Thiếu Lâm không bao lâu liền vì thương nặng không chữa trị kịp thời mà qua đời, lúc ấy sư huynh đệ hàng chữ Kiến cũng chỉ còn dư lại năm người mà thôi. Người kế nhiệm chức trụ trì sau đó chính là vị sư huynh lớn tuổi nhất trong chúng ta."
"Kia, ngài là sau đó liền bắt đầu tu tập võ nghệ sao?" Tiêu Nhân hỏi.
Kiến Ngộ đại sư ngẩn ra, sau đó đáp lại: "Ta cũng không có cố tình đi luyện tập gì, chẳng qua khoảng thời gian sau đó, lúc sửa sang lại Tàng Kinh Các thì trụ trì sư huynh nói muốn thu gom lại mấy cái bí tịch kia, ta lúc đó liền lật xem một chút. Sau đó mỗi ngày ta vẫn thường hay ngẫm lại luyện tập, cũng chỉ xem như là đang cường thân kiện thể, cũng không biết làm sao lại thành bộ dáng như bây giờ..."
Tiêu Nhân vừa nghe liền cảm thấy vị này hẳn phải là một vị thiên tài võ học đi, bất tri bất giác cũng có thể luyện đến cảnh giới siêu cấp cao thủ như vậy! Nếu cái vị Kiến Tri sư huynh kia hiện giờ còn sống, nói không chừng sẽ hâm mộ ghen ghét đến chết mất?!
"Kia, sau đó liền không tìm thấy tin tức gì của Kiến Tri nữa?" Tiêu Nhân hỏi.
"Không thấy." Kiến Ngộ đại sư lắc đầu, "Chúng ta đều cho rằng, lúc ấy hắn cùng sư phụ của lão nạp lưỡng bại câu thương, khẳng định cũng không sống lâu được."
"Không biết hắn chết ở nơi nào, như vậy chẳng phải tuyệt học của phái Thiếu Lâm các vị cũng không tìm lại được nữa sao?" Tiêu Nhân đáng tiếc nói.
"Hết thảy đều là duyên phận." Kiến Ngộ đại sư nói, "Tuy rằng Kiến Giác sư đệ cũng lo lắng, nếu không tuyệt học kia, về sau phái Thiếu Lâm cũng sẽ không xuất được cao thủ nào, nhưng lão nạp ngược lại cảm thấy, tìm không thấy cũng chưa chắc không phải chuyện tốt."
Tiêu Nhân ha hả cười, vị này một lòng tu Phật tham thiền, tự nhiên là vui vẻ khi thấy các đệ tử chuyên tâm tu hành Phật học rồi, võ công gì gì đó, không còn nữa lại càng hay a.
Tiêu Nhân nghe xong chuyện năm xưa của Thiếu Lâm Tự mới biết được vì sao Kiến Ngộ lại cảm thấy hổ thẹn trong lòng, bởi lẽ thời điểm phát sinh chuyện đau lòng kia, hắn lại đang một lòng đắm chìm trong tu thiền lễ Phật, là đoạn thời gian hắn ở bên ngoài đi thăm hỏi các nhà chùa khác, đối với chuyện oanh động giang hồ như vậy cũng không để ý,không hay cũng không biết. Chờ đến khi Kiến Ngộ đại sư trở lại Thiếu Lâm thì sư phụ của ông đã vì trọng thương mà chỉ có thể nằm trên giường rồi... Thế là Tiêu Nhân cũng thấy ngại ngùng khi mình ở trước mặt Kiến Ngộ đại sư lại nhắc đến chuyện muốn xem thư tịch võ học của người ta.
Hắn hết sạch hứng thú mà trở về thiện phòng của mình.
Trụ ở Thiếu Lâm Tự cũng đã ba tháng rồi, hắn cũng đến lúc phải xuống núi thôi.
Bất quá, trước đó hắn có một chuyện chưa làm, muốn thử mạo hiểm một phen xem sao...
.
"Cái gì? Ngươi muốn khiêu chiến Thập Bát Đồng Nhân Trận?" Hoàng Hi kinh ngạc nhìn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
"Ân, không phải đã nói, Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân Trận rất lợi hại sao? Ta liền muốn khiêu chiến một phen." Tiêu Nhân nóng lòng muốn thử mà đáp.
"Không thể lỗ mãng nhu thế!" Hoàng Hi nhíu mày nói, "Thập Bát Đồng Nhân Trận là trận pháp hộ sơn của Thiếu Lâm Tự, phàm là có người muốn xông vào chùa, trước hết cần vượt qua được Thập Bát Đồng Nhân Trận này đã, có lẽ bọn họ đơn độc một người thì không so kịp với ngươi khác, nhưng một khi bọn họ kết thành trận pháp, cũng không phải dễ dàng nói qua liền qua được!"
"Tứ ca, ta biết." Tiêu Nhân gật gật đầu, "Ta tự nhiên là có tính toán a."
Tiêu Nhân xác thật là sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ mọi chuyện mới quyết định thử đi khiêu chiến Đồng Nhân Trận một lần.
Hắn ở Thiếu Lâm cũng đã ba tháng, trên dưới tốt xấu đều đã lăn lộn qua, mấy ngày nay mỗi khi không có việc gì làm thì sẽ giúp người làm vui, luôn tiện cày điểm nhân phẩm, có chút ít còn hơn không a.
Nhưng cũng nhờ vậy mà các hòa thượng Thiếu Lâm Tự đối với hắn liền không có lấy một tia ác cảm nào luôn.
Cho nên nói, hắn can đảm khiêu chiến Đồng Nhân Trận, đầu tiên là căn cứ vào tình hữu nghị mà mình vừa gây dựng được, thứ hai mới đến tâm tư luận bàn võ nghệ.
Hơn hết, trong đầu hắn lại còn có một cái ý niệm đặc biệt đáng khinh.
Hắn biết những hòa thượng này đến lúc đó sẽ không ra tay quá tàn nhẫn, cho nên hắn tự thân thấy sẽ không có chuyện gì nguy hiểm cả nha, không qua được, cũng không ảnh hưởng gì, nhưng qua được trận này, vậy tương đương với việc nổi danh a!
Phải biết, những người trên giang hồ này đó cũng rất chú ý đến xuất thân của ngươi là từ môn phái nào a, nếu không mấy cái này, vậy nếu muốn nổi danh thì ngươi sẽ phải trải qua một phen nỗ lực chứng minh bản thân không ngừng, như vậy mọi người mới thừa nhận thực lực của ngươi.
Tiêu Nhân là tự mình bịa đặt ra một vị sư phụ mang hình tượng của một cao nhân lánh đời, tự nhiên là mượn không được cái vầng sáng quyền lực kia; lại nói đến thân phận của hắn, tuy rằng mang danh là nghĩa tử của Hoàng Bác Tri, nhưng kia cũng hoàn toàn có thể giữa chừng thay đổi, không có giao tình nhiều năm, đám người kia cũng sẽ không thèm đặt hắn vào mắt đâu.
Cho nên Tiêu Nhân liền muốn đi một con đường khác.
Tuy rằng trên giang hồ hiện tại, mức độ nổi tiếng của hắn cũng đã không nhỏ. Chính là, độ nổi tiếng đó lại không phải về phương diện võ nghệ của hắn! Gϊếŧ Chu Ba, đó là vì mưu lợi; đánh chết Ngọc Nữ bà ngoại, đó là hợp tác theo nhóm; mà làm thay đổi hướng dòng chảy của đất đá trôi cũng chỉ là về phương diện cơ trí mà thôi!
"Thập Bát Đồng Nhân Trận" của Thiếu Lâm Tự cùng "Chân Võ Thất Tiệt Trận" của phái Võ Đang đều là những trận pháp nổi danh trên giang hồ. Nếu có thể phá trận, hoặc là có thể kiên trì lâu một chút, liền sẽ trở nên nổi tiếng như một học sinh bỗng nhiên được đến du học tại Ivy League* vậy, như được dát vàng trên người luôn ấy!!
Đây chính là cái thứ mang công dụng y như bằng tốt nghiệp đó!!
(*) Ivy League: hay còn gọi với tên "Liên đoàn Ivy", là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Tuy nhiên, Ivy League hiện nay còn thường được dùng để chỉ nhóm tám trường đại học và viện đại học có hệ thống giáo dục, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo lâu đời và tốt bậc nhất nước Mỹ.
Tiêu Nhân hắn là muốn làm chuyện lớn, bởi vậy sao có thể kiên nhẫn mà đi từng bước một, tích lũy từng việc một chờ người khác từ từ công nhận mình chứ! Không đời nào!
Muốn nói tới võ công hiện tại của hắn, ngay cả Hoàng Hi cũng đã thừa nhận rằng hắn coi như bước được vào hàng cao thủ rồi. Thế nhưng, thực lực này của hắn cũng không thể đợi đến lúc cùng người khác kết giao mà dùng miệng chứng minh? Cỡ nào mất mặt chứ, lại còn là chuyện vô căn cứ nữa!
Thế nhưng, nếu có thể phá được "Đồng Nhân Trận", mọi chuyện cũng liền khác hẳn, này chính là bằng chứng thuyết phục nhất cho thực lực của Tiêu Nhân nha!
Người phá được "Đồng Nhân Trận" đều là những người thân thủ cao siêu, có ai là hạng người hời hợt đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.