Chương trước
Chương sau
Tiêu Nhân nghe đến đó trong đầu thế mà lại nghĩ đến Vũ Văn Quyết đầu tiên!
Tha thứ hắn, cách Đỗ giấu hoa luận võ chọn rể đã qua nửa năm, ký ức đoạn thời gian ở giang hồ, các danh nhân giang hồ trừ vài siêu cấp cao thủ mới tiếp xúc gần đây, còn lại hắn đã hoàn toàn quên sạch.
Hơn nữa lúc ấy Mạc Vũ Hân phổ cập khoa học cho hắn, hắn đang tập trung theo đồ đệ của Hành Thiết Tân đại hiệp học hỏi kỹ càng tỉ mỉ về các nhân vật của chính đạo, ma đạo chỉ nghe qua một lần, vốn không chú ý đi nhớ, hiện giờ đừng nói là đọc tên những người đó, ngay cả ma đạo có vài vị siêu cấp cao thủ hắn đều không nhớ rõ. Là vài vị tới? Ba? Hay là bốn?
Cho nên tình huống hiện tại chính là, Tiêu Nhân quên tên của giáo chủ Minh giáo tiền nhiệm là Vũ Văn Sí, bởi vì đột nhiên phát hiện lần này bao vây tiễu trừ thế lực ma đạo rất có thể đề cập đến bằng hữu của hắn, hắn nào còn tâm tư suy nghĩ này đó.


Hắn có một phỏng đoán, người mật báo tốt nhất là Vũ Văn Quyết, nhìn nhuệ khí trong đôi mắt y cùng khi độ tự thân mang theo, vừa thấy liền biết đó một người chăm chỉ tiến tới. Cho nên, người trẻ tuổi nhân dịp giáo chủ tân nhậm mới thượng vị giáo chủ bản thân bị trọng thương, phạm thượng soán vị một chút, kịch tính biết bao a!
Tiêu Nhân biết mình đoán thực không đáng tin nhưng hắn có trực giác thực mãnh liệt, chính là lần này bao vây tiễu trừ đại ma đầu có quan hệ rất lớn đến A Quyết bằng hữu của hắn.
Hắn nghĩ, có thể nào người mật báo là Vũ Văn Quyết hay không. Như vậy, hắn sẽ không phải đối mặt với hoàn cảnh đối địch với bằng hữu của mình.
Tiêu Nhân không kịp suy nghĩ rối rắm thì đám người Hoàng Bác Tri đã lấy tốc độ chiến đấu ăn xong bữa sáng, lau miệng liền đứng lên hết.

Đây là muốn đi rồi.
Tiêu Nhân cũng chỉ có thể đi theo đại bộ đội dời khỏi trận địa.
Đêm qua, Vũ Văn Quyết mang theo một thân hàn khí trở lại Vấn Nguyệt sơn trang, vẻ mặt y lạnh như băng còn lạnh hơn hàn khí trên người đi về phòng ngủ, lần này thị nữ duy nhất mang theo bên người - Giáng Châu bị sắc mặt khó coi của y làm hoảng sợ.
"Giáo chủ?" Giáng Châu nơm nớp lo sợ hỏi.
Nàng không thể không thật cẩn thận, gần đây cảm xúc của vị giáo chủ tuổi trẻ này vô cùng bất định, có khi một giây trước cảm xúc còn hòa hoãn, ngay sau đó liền tức giận.
Nàng trung thành và tận tâm cẩn thủ bổn phận, không uất ức, nếu đổi lại là Bích Tình bị để lại tổng giáo tĩnh dưỡng thì chắc hẳn đã khóc nhè.
Vũ Văn Quyết long hành hổ bộ tiêu sái đi qua xốc vạt áo an vị trên ghế.

Y thở ra một hơi, quay đầu lại thấy trên bàn bày một chén trà.
Y nhíu mày, hỏi: "Tối nay có người đến?"
"Đúng vậy, " Giáng Châu nhìn chén trà còn mang hơi ấm, cẩn thận nói: "Mới vừa đi chính là Cố Phó giáo chủ, ông ta có vẻ như có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo với ngài. Ở trong này ngồi một chén trà nhỏ thời gian, thấy ngài không trở về liền bước đi."
Ngày thường nghe thấy tên Cố Thanh Phó giáo chủ, cảm xúc của Vũ Văn Quyết chắc chắn không ngưng trọng như hiện tại, cho nên Giáng Châu càng cẩn thận tiếp tục nói: "Còn có Phượng Đường chủ cũng tới, cũng có chuyện bẩm báo, sớm hơn nữa, Hắc Đường chủ cũng tới."
"A?" Vũ Văn Quyết nhẹ nhướng mày, sau đó lại bình tĩnh, y mân khóe miệng, biểu tình khó lường suy nghĩ sâu xa.
Ba người này đều đến lúc y khó được đi ra ngoài, chẳng lẽ là vì sợ hãi y đi ra ngoài một vòng nhận ra điều gì sợ bại lộ kế hoạch mới cố ý tới?
Giáng Châu đứng ở bên cạnh y, nhìn vào hai mắt sâu thẳm của y, có cảm giác sợ hãi như đang nhìn vào lực sâu vô tận.
Giáng Châu run run một chút, sau đó lên tinh thần.
Đây chẳng qua là vì Cửu Minh thần công tầng bảy của Vũ Văn Quyết chưa ổn định mà thôi, nàng là tỳ nữ bên người y, đương nhiên biết rõ một ít bí văn ở trong giáo.
Không có việc gì, không thể sợ, chờ thương thế giáo chủ khỏi hẳn, công lực tầng bảy ổn định đương nhiên sẽ không có tình huống không có cách nào khống chế như vậy. Nàng an ủi mình.
Giáng Châu run rẩy, Vũ Văn Quyết làm sao có thể không phát hiện, lúc này mới phát giác vừa rồi y suy nghĩ không cẩn thận làm khí tức không ổn.
Vũ Văn Quyết nghiêm túc nói với Giáng Châu lần lượt mời ba vị này lại đây nói chuyện.
Tới trước chính là Cố Thanh, hắn cố ý từ tổng giáo chạy tới đón năm mới với y.
Cố Thanh là người lúc Vũ Văn Quyết còn nhỏ, Vũ Văn Sí chọn ra từ bên ngoài, hắn thông minh có khả năng, thường xuyên xử lý giáo vụ, Vũ Văn Sí có ý để hắn ta giúp đỡ Vũ Văn Quyết, tương lai làm Phó giáo chủ.
Vũ Văn Quyết và Cố Thanh cùng nhau lớn lên, có thể nói là ở chung hòa hợp, vô cùng ăn ý, Vũ Văn Quyết lo đối ngoại, Cố Thanh vẫn luôn học tập xử lý nội vụ.
Ấm áp Cố Thanh từng mang đến, sau khi chuyện ngoài dự liệu kia phát sinh với y đã không còn sót lại chút gì.
Vốn mấy ngày nay Cố Thanh muốn phản hồi tổng giáo chủ trì đại cục, nhưng cảm thấy hai ngày này lượng người ở trấn cùng phụ cận cổ thành lui tới có chút kỳ quái, liền tạm hoãn kế hoạch trở về, cố ý tìm y nói chuyện này.
Nếu Cố Thanh tâm tư khác, thời gian Vũ Văn Quyết ở tổng giáo dưỡng thương y sẽ không vì an tâm để hắn xử lý giáo vụ mà trực tiếp hư cấu hắn, chỗ nào còn dùng đến hiện tại.
Mà sau, Đường chủ Chu Tước đường Phượng Thiên Vũ đến bẩm báo quả nhiên cũng là chuyện này.
Vũ Văn Quyết trả lời một câu biết, liền kêu ông ta đi xuống.
Kề bên này đều là phạm vi thế lực của Chu Tước đường cho nên có gì quỷ bí đương nhiên sẽ biết sớm nhất. Cứ việc đám người Hoàng Bác Tri đã phân tán nhân thủ, đổi đi đổi lại chỗ đặt chân vẫn có một chút dấu vết để lại, kéo vài ngày đã là cực hạn.
Vị Phượng Thiên Vũ này là đồng lứa với Vũ Văn Sí, bởi vì ông ta chính trực tráng niên, hơn nữa trung thành tận tâm với Vũ Văn Sí nên Vũ Văn Quyết vẫn luôn dùng ông ta, cũng không tính toán mình lên làm giáo chủ liền đổi ông ta. Ông ta cũng cảm động và nhớ nhung ân tình Vũ Văn Quyết nên vẫn luôn cẩn trọng.
Nếu ông ta không trung tâm, Vũ Văn Quyết căn bản không có khả năng giữa lúc khắp nơi bất ổn, sau lễ tang của sư phụ thuận lợi kế thừa vị trí giáo chủ.
Hắc Hằng đến bảo là lo lắng bản thân y một mình chạy ra ngoài, lo lắng nội thương của y chưa lành, nhiễm thượng phong hàn cái gì.
Biểu cảm của Vũ Văn Quyết dịu xuống, từ chối cho ý kiến với mấy điều hắn lãi nhãi, phân phó Giáng Châu đi nấu một chén trà gừng xem như đối phó hắn.
Hắc Hằng là một đệ tử hộ vệ xuất thân từ ảnh đường, hai người ở chung đã lâu, trên cơ bản vài năm này Vũ Văn Quyết và hắn như hình với bóng.
Nếu hắn có tâm tư khác sao không nhân dịp y ở tổng giáo yếu ớt nhất xuống tay? Ngược lại bố cục phiền toái như thế.
Hắc Hằng đi rồi, Vũ Văn Quyết nhìn sương mù lượn lờ từ trà gừng được Giáng Châu bưng lên mà suy tư.
Gần đây hướng đi của đám người không đúng, nhất định có người tiết lộ hành tung của y.
Cố Thanh là Phó giáo chủ, vì tránh cho tổng giáo xuất hiện trọng đại biến cố, y không có khả năng giấu diếm hướng đi của mình với hắn; Phượng Thiên Vũ là Đường chủ bên này, y đang ở trên địa bàn của ông ta, Phượng Thiên Vũ thường xuyên lại đây vấn an cũng là điều bình thường; Hắc Hằng, giữa lúc này y càng không có khả năng không mang theo người hộ vệ.
Ba người này ai cũng không có khả năng phản bội y.
Nhưng cố tình có người tiết lộ hành tung của y.
Trái tim Vũ Văn Quyết băng giá.
Chẳng lẽ là Giáng Châu? Ánh mắt thâm thúy của Vũ Văn Quyết giương lên nhìn Giáng Châu, sau đó lại lắc đầu, cả ngày nàng ta không hề bước ra khỏi cửa, nhiều nhất là ở cửa trang viên tiếp xúc tôi tớ vận chuyển vật tư. Hơn nữa, nàng ta không có động cơ.
Nhưng, vô thanh vô tức ở bên cạnh y lại cất dấu một người có thể nắm giữ hành tung của y.
Trong lòng Vũ Văn Quyết trầm trọng nhưng ngoài mặt không hiện, hừng đông ngày hôm sau liền triệu tập ba người như thế như vậy phân phó một hồi.
Tóm lại, mặc kệ ai là nội quỷ, nên an bài vẫn phải làm, chỉ lệnh chính xác như vậy y xem kẻ đó cũng không dám động chân tay.
Hoàng Bác Tri cũng biết thời gian dấu diếm tin tức không thể kéo dài, tốc chiến tốc thắng không dễ xảy ra vấn đề. Cho nên, ông mang theo Tiêu Nhân một đường tiêu sái từ sáng sớm đi tới chạng vạng mới tới mục đích.
Lúc bọn họ đuổi tới, mọi người đến trước đã xây dựng cơ sở tạm thời, nhóm lửa nấu cơm.
Thấy bọn họ đến, người canh gác mới đầu vô cùng cảnh giác, thấy là Hoàng Bác Tri mới cung kính ôm quyền hành lễ: "Hoàng bang chủ, chư vị đại hiệp. Trương chưởng môn và mọi người chờ đã lâu."
Hoàng Bác Tri tuy mang theo Tiêu Nhân dùng khinh công đi một đường, nhưng vẻ mặt không hề mỏi mệt, ánh mắt của ông không giận tự uy, lời mang uy nghiêm nói: "Ngươi dẫn đường đi."
Vừa đi, ông hỏi một câu: "Chúng ta là đoàn người cuối cùng đuổi tới?"
"Đúng vậy, phái Võ Đang, phái Điểm Thương, Thiếu Lâm tự, Lăng Long các, Lôi Hỏa đường... đều đã đến." Người nọ thuộc như lòng bàn tay một hơi không ngừng nghỉ báo tên mười mấy môn.
Tiêu Nhân đi phía sau tam kiệt nghe mà táp lưỡi, đội hình này thật đúng là không nhỏ.
Phái Võ Đang, Thiếu Lâm tự cộng thêm bang Thương Giản, đây là ba đại môn phái có siêu cấp cao thủ tọa trấn, hơn nữa phái Điểm Thương tuy thời này không có siêu cấp cao thủ nhưng vẫn là một trong ngũ đại môn phái, đây là bốn thế lực lớn của chính đạo, hơn nữa mười mấy môn phái lớp giữa cùng nhỏ, hoặc là người không môn không phái tới đây, tổng số thế nhưng hơn hai trăm người!
Nhiều người như vậy, cũng khó trách có che lấp hành tung thế nào cũng giấu diếm không nổi.
Người nọ cung kính dẫn đường rồi trở lại cương vị của mình.
Hoàng Bác Tri khiến người đi an trí, mang theo tam kiệt cùng Tiêu Nhân đi tới vị trí mười mấy người đang vây thành một vòng.
"Trương chưởng môn, Ngưu chưởng môn, Kiến Ngộ đại sư, Hoàng mỗ đến chậm." Hoàng Bác Tri ôm quyền nói.
"Không muộn không muộn!" Đám người tản ra một chỗ hổng, bên trong lộ ra một lão nhân gầy gò mặc đạo bào.
Hoàng Bác Tri đi vào vòng người.
Lão nhân kia thật sự rất gầy, ông có một bộ râu dài xám trắng, mặt mày gian ao hãm sâu, trán cũng tràn đầy nếp nhăn, đó là năm tháng lưu lại dấu vết trên gương mặt ông.
Ông vốn hàm tiếu nhìn bọn họ, đột nhiên thấy gương mặt xa lạ của Tiêu Nhân liền hỏi: "Vị thiểu hiệp kia là?"
"A, đang muốn giới thiệu với chư vị, " Hoàng Bác Tri xoay người vươn tay đẩy lưng Tiêu Nhân, liền đẩy hắn đến bên cạnh mình, "Vị này chính là nghĩa tử ta mới nhận, Tiêu Nhân. A Nhân, còn không mau chào Trương chưởng môn cùng chư vị tiền bối."
Tiêu Nhân trực tiếp đã đẩy vào giữa đám người, bị hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm, những người võ công cao cường có ánh mắt sắc như dao, đâm cả người hắn khó chịu.
Tuy rằng như bị đặt ở dưới đèn pha nhưng Tiêu Nhân vẫn tận lực trấn định ôm quyền hành lễ: "Vãn bối Tiêu Nhân bái kiến Trương chưởng môn, các vị tiền bối!"
Hắn vừa nhấc đầu, ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới Kiến Ngộ đại sư đứng ở sau Võ Đang chưởng môn, vẻ mặt ông hòa ái từ bi vê râu mỉm cười nhìn hắn.
Nhìn đến vị này, Tiêu Nhân không cần giả bộ mà thật lòng vui mừng, hắn vui vẻ kêu lên: "Kiến Ngộ đại sư!"
Kiến Ngộ đại sư tiến lên một bước, ông vẫn như trước mặc một thân tăng y màu nâu mộc mạc, dưới chân vẫn là đôi giầy rơm dù thời tiết có lạnh như thế nào.
Ông chắp tay gật đầu với Tiêu Nhân: "Tiêu tiểu hữu, nhìn đến ngươi khoẻ mạnh như vậy, trong lòng lão nạp rất an ủi."
"A?" Trương chưởng môn nghi hoặc, "Như thế nào? Kiến Ngộ đại sư, ngươi nhận thức vị thiếu hiệp kia."
"Đúng vậy, vị Tiêu Nhân Tiêu tiểu hữu này chính là một trong năm vị thiếu hiệp còn sống sau đêm huyết tẩy chùa Bích Nguyên!" Kiến Ngộ đại sư nói đến chuyện này vẻ mặt liền trịnh trọng.
"Chùa Bích Nguyên!" sắc mặt Trương chưởng môn cả kinh.
Những người vây quanh không đủ tu dưỡng trực tiếp hít một hơi.
Nửa năm đi qua, chuyện này đã bị truyền đến thiên nam địa bắc không ai không biết, càng miễn bàn đệ tử của một phái bị tử vong cùng trọng thương tàn phế. Đối với năm người may mắn còn tồn tại, họ vô cùng được kính trọng, không ngờ hôm nay có thể vinh hạnh nhìn thấy một người.
Trương chưởng môn ngưng trọng, nghiêm nghị nói với Tiêu Nhân: "thì ra vị này chính là Tiêu Nhân thiếu hiệp! Đệ tử của chúng ta - Chu Bồi Đức khen ngợi ngươi nhiều a. Hắn nói ngươi cơ trí vô cùng, phản ứng nhanh chóng, bình tĩnh lãnh tĩnh, hiện giờ nhìn thấy chân nhân quả nhiên là nhân tài!"
Tiêu Nhân không nghĩ tới lúc ấy nói ít ỏi mấy câu thế mà Chu Bồi Đức lại xoát nhiều độ hảo cảm cho hắn trước mặt các vị siêu cấp cao thủ như vậy, lập tức khiêm tốn thành khẩn nói: "Đây đều là bọn họ rất để mắt ta, ta nào có cơ trí như hắn nói."
Lời này hắn không muốn nhận trách nhiệm, lỡ vị này nói hắn giúp đỡ bày mưu tính kế, hắn còn lo lắng cho vị bằng hữu kia của hắn đó!
Tiêu Nhân hoàn toàn là dát một khối vàng rõ to lên mặt mình, người ta rõ ràng đang nói lời khách nói, nhiều người từng trải như vậy, nơi đó đến lượt hỏi ý kiến một tiểu tử như hắn, hơn nữa giờ là lúc khẩn trương quan trọng, lực hấp dẫn của hắn vốn duy trì không được bao lâu.
Quả nhiên, không quá một phút đồng hồ, Hoàng Bác Tri đuổi hắn tới phía sau, chính mình gia nhập cuộc thảo luận của bọn họ.
Hồ Túc trong tam kiệt mở lời bảo hắn đi, nói hắn đi nhìn doanh địa đi!
Làm Tiêu Nhân ăn một bụng tức tối nghiến răng nghiến lợi, nhìn doanh địa? !
Này có khác gì tiểu đệ Sa Tăng (trong Tây Du Ký) lần nào cũng bị lưu lại nhìn hành lý?
Muốn mặt dày lưu lại nghe chút chuyện cơ mật lại bị Hồ Túc trừng, không có cái cớ hay để ở lại, Tiêu Nhân đành bất mãn không vui tiêu sái bước đi.
Xem ông đây là Sa Tăng mà sai sử, khách mời của các ngươi là Tôn Ngộ Không cùng Heo Nhị ca đi!
Mặc kệ Tiêu Nhân tức giận thế nào thời gian vẫn không lưu tình trôi qua từng giây từng phút.
Hoàng Bác Tri hiển nhiên không chú ý tới Tiêu Nhân bị Hồ Túc bắt nạt, đến lúc muốn xuất phát ông mới phát giác Tiêu Nhân không ở đây, cố ý gọi hắn tới bên người căn dặn một hồi bảo hắn không cần lòng tham gϊếŧ địch, nhiều chú ý an nguy của chính mình.
Tiêu Nhân thưa dạ đáp ứng, ai biết đến lúc đó tình huống thế nào! Hắn phải tìm được Vũ Văn Quyết trước mới được.
Hơn hai trăm người, lưu lại hai người trông coi không để doanh trại bị đốt, còn lại toàn bộ đều xuất phát.
Lần này không có Hoàng Bác Tri chăm sóc Tiêu Nhân chỉ có thể tự mình chạy đi đương nhiên bị kéo đến cuối cùng.
May mắn trong những người này không phải ai cũng am hiểu khinh công, cũng có người chạy chậm, cuối cùng tạo thành đội ngũ kéo đuôi cùng Tiêu Nhân.
Chờ hắn chạy đến phía trước đã động tay !
Tiêu Nhân thở hổn hển đồng thời cũng thực giật mình, đám người này cũng mẹ nó quá sấm rền gió cuốn đi? Đầu trận tuyến còn chưa đứng vững, đội ngũ đều chạy như kéo lạp xưởng, còn không chờ đội ngũ hoàn chỉnh mới khai chiến, cũng quá không chú ý !
Hắn nào biết được những người này là bị đón đầu tập kích.
Thì ra trước đó Vũ Văn Quyết đã sai người chặt chẽ chú ý hướng đi của bọn họ, có chút khác thường liền không hề do dự xuất động toàn bộ thủ hạ xuất động, tập kích làm Hoàng Bác Tri bọn họ trở tay không kịp.
Mấy chục người toàn bộ là hộ vệ ảnh đường, lần này bọn họ xuất hành theo Cố Thanh dẫn dắt, còn có mấy cao thủ bên người Phượng Thiên Vũ, tất cả đều bị phái ra xông lên.
Mỗi một cao thủ đều tinh thông võ thuật, ảnh đường tinh thông thuật gϊếŧ người, vừa đối mặt liền khiến đối phương chết mấy chục người.
Vũ Văn Quyết thật sự là rất hiểu tâm lý chiến.
Trong lúc bối rối không chờ các siêu cấp cao thủ đi ra ổn định nhân tâm, y liền kêu hạ nhân ở sơn trang đã ẩn nấp sẵn trong núi rừng xung quanh phất cờ hò reo tạo thanh thế to lớn đe dọa.
Trừ những người có tuổi từng trải cùng siêu cấp cao thủ, những người trẻ tuổi đi theo lần này dường như đều lớn lên dưới uy danh của Minh giáo, lần này vốn ôm tâm lý may mắn nắm quả hồng mềm mà tới, không ngờ bị đối phương đánh gậy dập đầu, trực tiếp mộng, còn bị địch nhân giả vờ số lượng đông đảo bao vây, tâm lý sợ hãi bao nhiêu năm nay dựng lên với Minh giáo liền khiến bọn họ khiếp đảm.
Cho dù là đệ tử trẻ tuổi của giáo phái lớn cũng không chống nổi áp lực.
Trương chưởng môn quyết định thật nhanh, phi thân nhằm về phía rừng cây, ông vừa nhìn liền thấy bọn hạ nhân đang phô trương thanh thế cầm còn không phải là vũ khí mà chỉ là khúc gỗ, lúc này mới yên lòng, thời gian này ông cũng không có lòng từ bi mặc kệ những người này có võ công hay không, tóm lại phải gϊếŧ để ổn định quân tâm.
Trương chưởng môn gϊếŧ xong liền dẫn một thi thể trở lại.
"Bùm" một tiếng, khối thi thể này bị ném vào trong đám người giao chiến.
Người ngựa song phương giật nảy mình sôi nổi lui về phía sau bắt đầu giằng co.
Những tay hảo thủ của ảnh đường Minh giáo cùng Chu Tước đường đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, tiến thối có độ, vắng lặng không tiếng động.
Còn phía đối diện, tuy rằng hiện tại nhân số dần dần đông đảo lên nhưng thành viên hỗn loạn, tốt xấu lẫn lộn.
Trương chưởng môn như đại bang từ chỗ cao rơi xuống giữa hai nhóm người.
Ông vận nội lực cao giọng quát: "Vũ Văn Quyết! Ngươi chỉ biết lấy bọn hạ nhân lẫn lộn thật giả sao? ! Buồn cười, bên cạnh ngươi chỉ có nhân thủ còn dùng thủ đoạn bỉ ổi bực này!"
Vũ Văn Quyết đứng ở phía sau nhắm mắt lại, sau đó từ sau nhảy ra, cao giọng nói: "Như thế nào? Lấy số đông địch ít, thắng không sáng tỏ! Đây là chính đạo hiệp nghĩa sao? !"
Đúng lúc này, Tiêu Nhân vừa lúc từ sau chen đến phía trước muốn tìm nơi có tầm nhìn tốt để tìm người.
Không ngờ lỗ tai chợt nghe thấy giọng Trương chưởng môn bao hàm nội lực, hắn vội vàng đẩy người phía trước ra chạy tới, liếc mắt liền nhìn thấy đứng ở trước nhất phía đối diện là Vũ Văn Quyết! --
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.