Chương trước
Chương sau
Tiêu Nhân nhìn hắn há mồm chỉ biết không có lời hay, tuy rằng hắn không để ý để lộ chút bản tính bị người giang hồ biết, nhưng mình nói cùng bị người khác đâm thủng là hai việc khác nhau.
Huống chi Hoàng Sước vừa mới bị suy sụp vì hình tượng của ba sư huynh sụp đổ, giờ thêm hắn nữa thì nàng nhất định sẽ không biết làm sao, sau đó đối ấn tượng về hắn sẽ trượt xuống.
Đây cũng không phải là điều hắn muốn, bảo vệ hình tượng của mình trong lòng Đại tiểu thư là bản chức công tác mà mỗi một tiểu đệ đều phải tận tâm tận lực làm.
Cho nên, Tiêu Nhân cướp lời Hồ Túc mở miệng trước, lớn tiếng nói chuyện với Hoàng Sước, dẫn đầu giữ chặt sự chú ý của nàng: "Ai nha! Tỷ tỷ, là ngươi hiểu lầm ba vị đại ca ! Bọn họ thấy mấy ngày nay ta đều nhốt trong phòng ngày đêm dụng công quá mức vất vả, muốn dẫn ta đi thả lỏng, thật sự là ý tốt." Nói tới chỗ này Tiêu Nhân ra vẻ ngượng ngùng - trong lòng cảm thấy ghê tởm - nhưng mặt ngoài nói rằng: "Huống chi, ta lớn như thế rồi, không thêm chút kiến thức thì đến lúc đó chẳng phải sẽ bị người giang hồ nhạo bang sao. Ba vị đại ca hoàn toàn suy nghĩ cho tiểu đệ, tỷ tỷ không cần giận bọn họ."


Hồ Túc mới khởi đầu lại cứ bị Tiêu Nhân cướp lời làm Hoàng Sước không nghe lọt chữ nào.
Hồ Túc thấy Hoàng Sước không nhìn hắn cũng không ngốc ngếch tiếp tục nói chuyện với không khí, chờ Tiêu Nhân phát biểu xong lời cao kiến, hắn đã hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Cái gì là đổi trắng thay đen, cái gì là mở to mắt nói dối, hôm nay hắn xem như kiến thức!
Ngược lại sắc mặt Hoàng Sước theo lời hắn nói rõ ràng có dịu đi.
Nghĩ đến cũng đúng, đêm qua thấy Tiêu Nhân bị thương trở về lại biết bọn họ gặp gỡ bà ngoại Ngọc Nữ tại kỹ viện, nàng liền trực tiếp liên hệ việc này với nhau đồng thời bốc hỏa. Bây giờ nghĩ lại, Tiêu Nhân không giống nàng, hắn là nam tử.
Ở thế đạo này, kỹ viện tửu lâu chính là nơi xã giao đặc biệt. Người giang hồ đôi khi rất kỳ lạ, có người sẽ vì một người không biết uống rượu mà xem thường, có những thanh niên mới lớn đến nơi thanh sắc quá mức ngượng ngùng cũng bị bọn họ cười nhạo. So với đến lúc đó không biết sẽ đi với người nào bị ai cười nhạo, không bằng để người một nhà là ba sư huynh mang hắn đi thêm kiến thức. Dù sao, lột bỏ góc độ nữ tử như nàng, điều này là chuyện rất chi là bình thường. Mà ba sư huynh luôn là người ổn thỏa, sẽ không để Tiêu Nhân bị người cười nhạo.

Lửa giận vơi đi, khôi phục đầu óc hiệp nữ ngụy khuê tú, đứng ở góc độ giang hồ ngẫm nghĩ hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Tiêu Nhân rõ ràng đưa cho tam kiệt một cái thang xuống đài, Tôn Tuệ Lễ không nắm cơ hội này thì y không phải là nhân vật đa mưu túc trí nhất trong ba người.
Tôn Tuệ Lễ tiến lên một bước, thành khẩn nói với Hoàng Sước: "Sư muội, chính như Tiêu Nhân... Tiêu đệ đã nói, sư huynh đệ ta đúng là ôm ý tưởng này mới mở tiệc chiêu đãi hắn, đón nhận hắn thành người một nhà của chúng ta. Ban ngày hắn đi ra ngoài giúp lão phù ấu, ban đêm trở về còn đóng cửa phòng dụng công, ba chúng ta không có cơ hội chính thức quen biết với hắn. Hỷ lâu không phải là nơi không sạch sẽ như sư muội nghĩ, Ngụy Hồng nổi danh có tài đánh đàn xuất chúng ở đất Dương Châu, để Tiêu đệ đi thả lỏng uống chút rượu, nghe một vài khúc mới thả lõng tinh thần tiếp tục làm việc tập võ, đúng là lao dật kết hợp..."

Mặc kệ Tôn Tuệ Lễ gọi Tiêu Nhân một tiếng "Tiêu đệ" mà trong lòng rỉ máu bao nhiêu, cũng mặc kệ hành vi tô son trát phấn của Tiêu Nhân vô sỉ bao nhiêu, y đều phải thuận bậc thang đi xuống. Bằng không Hoàng Sước thật sự sẽ vì chuyện này mà có ấn tượng xấu với bọn họ, đối với ba huynh đệ ái mộ Tiểu sư muội mà nói đây mới là chuyện quan trọng hơn bóc trần bản tính phong lưu của Tiêu Nhân.
Hơn nữa, ngoại giới quả thật đánh giá Hỷ lâu xa xa cao hơn các thanh lâu hoa phường du thuyền khác, cho rằng đó là nơi cao đoan phong cách. Bởi vì các cô nương nơi đó có tố chất cao, hạng người vô danh không có thân phận cùng bạc là không có cửa tiến vào, chớ nói chi là vui một đêm với các cô nương ở bên trong.
Tâm lý tố chất của Tôn Tuệ Lễ vô cùng tốt, y nói những lời này bài trừ những điều nghi kỵ trong lòng Hoàng Sước, vừa lộ ra một nụ cười thân mật với Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân ngầm hiểu trong lòng cũng đáp lại một nụ cười sáng lạn, âm thầm dùng ánh mắt chuyển ý "Ngươi hiểu được".
Khóe miệng Tôn Tuệ Lễ cứng đờ, hai bên xem như vì đối phương giấu diếm bí mật nhỏ của mỗi người, bản tính phong lưu cùng Tiêu Nhân không so đo bọn họ dụng tâm bất lương, mỉm cười xóa cừu oán?
Làm sao có thể!
Hồ Túc cùng Mã Trí Học càng nhìn Tiêu Nhân không vừa mắt, lần này Tôn Tuệ Lễ quyết định mưu định rồi sau đó động.
Tuy rằng Hoàng Sước xem như bị song phương liên thủ lừa gạt, nhưng muốn tam huynh đệ tiếp thu tiểu tử được người trong lòng coi trọng là điều không thể có khả năng.
Tiêu Nhân cũng không phải cuồng bị ngược, ba người này rõ ràng không thích hắn, hắn cũng liền không vội vàng thấu lên.
Bốn người không thường gặp mặt chỉ duy trì vẻ huynh hữu đệ cung ở mặt ngoài.
Hoàng Bác Tri nhìn rõ cảnh sóng ngầm mãnh liệt mà mặt ngoài bình tĩnh, nhưng bốn đứa nhỏ âm thầm phân cao thấp, từ lúc ông chân tâm tiếp nạp Tiêu Nhân là con nuôi tiện nghi càng thêm mặc kệ, đã cho ba người cạnh tranh công bằng, lại thêm một ông cũng không chê ít, hơn nữa theo ông thấy, Tiêu Nhân phẩm tính cao thượng, võ nghệ cao cường, cũng là một người không tồi.
Tuy rằng ông có chút buồn bực vì sao Tiêu Nhân không muốn ông gọi "Nhân nhi" mà kiên trì dùng "A nhân", ông cho rằng đại khái là ở gia hương của đối phương đã quen dùng nên thuận theo ý đối phương.
Cho nên trong thời gian Tiêu Nhân dưỡng thương, Tôn Tuệ Lễ chọn con đường khác, từ ngoài tiến công đổi thành tiến công bên trong.
Cái này phải nói đến sư mẫu của bọn họ, phu nhân của Hoàng Bác Tri - Diêu thị.
Hoàng phu nhân Diêu thị là một vị tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương chân chính. Hoàng Bác Tri cảm động nhớ nhung đối phương coi trọng và chấp nhận gả cho một vũ phu như ông, còn vì đối mặt nhà vợ mình luôn không thi đậu được chút công danh nên có chút tự ti, bởi vậy muốn bồi dưỡng con trai của mình thành tài tử tài đức vẹn toàn mà không phải đại hiệp võ công cao cường. Nhi tử rời nhà mới muốn bồi dưỡng Hoàng Sước thành tài nữ tiểu thư khuê các.
Bởi vì Diêu thị không phải người giang hồ mà là một vị phu nhân tuân thủ phụ đức, cho nên hàng năm bà đóng cửa ở phía sau hậu trạch không ra ngoài, cũng không quản ngoại trạch cùng những chuyện trên giang hồ.
Tiêu Nhân ở phòng khách ngoại trạch.
Diêu thị cũng chỉ nghe danh tiếng của Tiêu Nhân mà chưa từng gặp.
Tôn Tuệ Lễ thường nói chuyện nhàn thoại bên tai Diêu thị.
Y không tính nói giả phủ nhận sự thật, chọn những chuyện Hoàng Sước để bụng đối phương cùng hai người tiếp xúc không đề phòng, còn tỏ vẻ lo lắng chuyện nội tâm tình cảm cùng chuyện đại sự cả đời của Hoàng Sước.
Y nói chuyện rất có kỹ xảo, không cố ý nói hai chuyện này cùng lúc nhưng cố tình khiến cho người nghe không gian liên tưởng lớn.
Diêu thị quả thật như y sở liệu, liên tưởng lại.
Diêu thị lo lắng lo lắng. Ba vị đệ tử của phu quân nhà bà đều là bà nhìn lớn lên, hiểu rõ, nhưng vị Tiêu Nhân này là dạng người gì bà lại không biết .
Diêu thị cảm thấy cô nương gả cho ai trong ba sư huynh đệ đều sẽ ở bên cạnh mình, vị nghĩ tử mới nhận của phu quân lại không giống .
Lỡ như tương lai nữ nhi theo đối phương hành tẩu giang hồ thì sao?
Vì thế, vào lúc ban đêm, Diêu thị liền nói rõ lo lắng của mình cho phu quân nghe.
Hoàng Bác Tri liền nói: "Con cháu đều có phúc của con cháu, lựa chọn ai, nữ nhi chính mình quyết định mới thỏa đáng. Tiêu Nhân cũng là người tốt, phẩm tính cùng võ nghệ tuyệt không kém ba đồ đệ của chúng ta, lại cùng Hi Nhi có quá mệnh giao tình."
Diêu thị liền tò mò, địa vị của phu quân bà ở trên giang hồ bà cũng biết đến, trước kia chưa thấy phu quân bà khích lệ ai như vậy, bà liền hàm súc đề xuất muốn gặp vị Tiêu Nhân này.
Hoàng Bác Tri lo nghĩ, cũng đúng, hiện tại Tiêu Nhân chính thức thành nghĩa tử của ông, cũng nên để Diêu thị thấy thấy mặt.
"Như vậy, an bài một hồi gia yến, coi như chính thức xác định thân phận của hắn." Hoàng Bác Tri nói.
Buổi gia yến này làm đơn giản mà long trọng, tuy rằng Tiêu Nhân còn dưỡng thương không uống được rượu nhưng Diêu thị tỏ vẻ thực vừa lòng.
Tính toán của Tôn Tuệ Lễ không thành, y cũng không ngờ Tiêu Nhân sẽ đánh ra con bài Hoàng Hi trong yến hội.
Bây giờ Hoàng Sước mới biết Tiêu Nhân từng cùng ca ca Hoàng Hi đang trị liệu kinh mạch ở chỗ Kiến Ngộ đại sư nơi Thiếu Lâm trải qua đêm huyết dạ kinh tâm động phách trên giang hồ mọi người đều biết.
Tiêu Nhân là đương sự. Hoàng Hi vì kinh mạch bị thương rất nặng, trở lại sư môn lại phát hiện thầy thuốc bình thường khó có thể chữa cho hắn hoàn toàn khôi phục, mới đành viết phong thư cho người nhà yên tâm rồi trực tiếp thu thập hành lý đi Thiếu Lâm tự tìm Kiến Ngộ đại sư trị liệu. Cho nên đêm huyết dạ không ai có thể nói càng thêm rõ ràng cùng hiểu rõ hơn Tiêu Nhân.
Năng lực thuật truyện của Tiêu Nhân rất mạnh.
Hắn có thể dựa vào tài ăn nói tự thuật xuất sắc màn gặp gỡ Mạc Vũ Hân và cùng ngăn trở các thiếu hiệp trực tiếp bóc trần hành động lỗ mãng của Đỗ Cảnh Thiên.
Vì thế, gia yến hoàn toàn trở thành sàn diễn của Tiêu Nhân.
Hắn kể lại mọi chuyện không đứng ở góc độ người xem mà mang theo nguyên vẹn tình cảm chân thực kích động gần chết.
Đêm kia bị hắn kể lại, người nghe như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hắc y sát thủ gặp người liền gϊếŧ, tăng nhân Bích Nguyên tự chết một đám, Mạc Vũ Hân liều chết một trận chiến, Kiến Ngộ đại sư ngăn cơn sóng dữ, Đỗ Cảnh Thiên từ trên trời giáng xuống, hai đại cao thủ quyết đấu kịch liệt; hơn nữa, rõ ràng hắn không thấy được tình cảnh bên chỗ Hoàng Hi nhưng cũng nói rất sống động, miêu tả vô cùng rõ ràng cảnh tượng thảm thiết lúc ấy.
Cảm xúc của mọi người tham dự gia yến vẫn luôn theo lời tự thuật của hắn lên xuống phập phồng, tâm tinh lay động.
Sau khi hắn nói xong, những người này đều tỏ vẻ căm thù hận Đỗ Cảnh Thiên vô sỉ đến tận xương tuỷ.
Lúc ấy Hoàng Bác Tri liền chụp bàn dựng lên, giận dữ nói: "Đỗ Cảnh Thiên ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, thế nhưng gϊếŧ hại nhiều võ lâm tuấn kiệt như vậy, còn khiến con ta bị trọng thương, Hoàng Bác Tri ta đây nhất định phải trừ đại hại này vì võ lâm!"
Trước kia Hoàng Bác Tri tuy cũng biết việc này, nhưng chuyện trải qua cụ thể thế nào thì đây là lần đầu tiên biết được, lần này xem như minh xác biểu đạt thái độ đối địch với Đỗ Cảnh Thiên.
Tiêu Nhân tỏ vẻ lần này kéo cừu hận cho Đỗ Cảnh Thiên thực thành công.
Diêu thị tuy thương tâm con trai của mình bị thương nặng nhưng thân là gia quyến của võ lâm đại gia, bà cũng biết bị thương tử vong đối với người giang hồ bọn họ là chuyện thường như cơm bữa, bà đặt thương tâm tại đáy lòng, không khỏi bị Tiêu Nhân kể chuyện hấp dẫn.
Khuôn mặt của Tiêu Nhân rất có tính lừa gạt, bao nhiêu tuổi cũng có thiện cảm với hắn.
Diêu thị càng nhìn càng vừa lòng, Tiêu Nhân mồm miệng lanh lợi, cơ trí dũng cảm, phẩm tính cũng tốt, Diêu thị cũng cam nguyện gả nữ nhi cho người như vậy có vẻ cũng không tồi.
Lần này Tôn Tuệ Lễ tiến công triệt để thất bại còn hối hận vô cùng.
Bởi vì sau khi trở về Diêu thị gọi Hoàng Sước đến hỏi, có phải tâm nàng hướng về Tiêu Nhân hay không.
Nếu nàng vừa ý thì nhanh chóng định mọi chuyện, Hoàng Sước cũng trưởng thành sao có thể vẫn không xuất giá.
Sau đó, Diêu thị bắt đầu oán giận Hoàng Bác Tri không lo lắng hôn sự của nữ nhi.
Hoàng Sước bị Diêu thị nói vô cùng xấu hổ.
"Nương!" Hoàng Sước xấu hổ buồn bực nói: "Nương nói cái gì vậy? ! Ta, ta hoàn toàn xem Tiêu Nhân là đệ đệ!"
Diêu thị không để ý tới nàng, bà suy nghĩ chầm chậm nói: "Nương cũng mặc kệ con, hiện giờ con cũng lớn rồi, chính con quyết định. Dù sao nhìn diện mạo Tiêu Nhân đoan chính, tính cách phẩm tính cũng tốt. Con không thể cứ lông bông cả ngày không nghĩ chuyện chung thân đại sự của chính mình, cha con vẫn luôn nói chờ con tự quyết định. Con tính toán để nương chờ tới khi nào, đợi thêm thời gian nữa con sẽ trở thành gái lỡ thì ! Nương ở độ tuổi của con đã có ca ca con rồi. Nói đến ca ca con, cũng là đứa không kiến người bớt lo, nó không chịu trở về nhà thì lúc nào mới cưới thê cho ta bồng tôn tử chứ. Còn ba sư huynh của con càng là quá đáng, nhà bình thường nào có ai ở tuổi này còn chưa kết hôn, một đám cả ngày trong không biết suy nghĩ cái gì..."
Hoàng Sước bị Diêu thị nói vẻ mặt đầy huyết, nàng cúi đầu nghe Diêu thị lải nhải oán giận.
Mỗi một nữ nhân đến tuổi đều sẽ có một cái miệng bà bà lải nhải chuyện các nàng phiền lòng.
Hoàng Sước nghe mẹ nàng lải nhải, tai trái tiến tai phải xuất, hoàn toàn nghĩ chuyện của mình.
Đây là lần đầu tiên mẹ nàng chính thức nhắc chuyện hôn sự của nàng, bị nói như vậy, tuy nội tâm là nữ hán tử bưu hãn nhưng rốt cuộc cũng có một tấm lòng nữ nhân - Hoàng Sước triệt để bị nói thông suốt.
Cũng đúng, các khuê mật của nàng đều gả làm vợ người ta, nàng nói thế nào cũng cảm thấy quái quái, thì ra nàng đã đến tuổi gả đi rồi nha!
Nên tìm kiếm một vị phu quân cho mình, Hoàng nữ hiệp ngượng ngùng nghĩ.
Nhưng mà, tìm dạng người thế nào chứ? Nàng không muốn thật sự chờ đến gả không được bị người ta nói thành gái lỡ thì. Gái lỡ thì đối với một nữ hài tử cổ đại thật sự là đại sát khí, ngay cả ngụy khuê tú như Hoàng Sước cũng chống đỡ không nổi.
Hoàng Sước bắt đầu tìm người bên cạnh, ba vị sư huynh ánh mắt tràn đầy chờ mong bị nàng vô tình không để mắt đến, không phải vì chuyện khác, bởi vì thật sự quá quen thuộc.
Vì thế Hoàng Sước lập tức bị lời mẹ nàng nói đả động, đưa ánh mắt về phía đệ đệ Tiêu Nhân! Hình như, có lẽ, đến một đoạn tỷ đệ luyến cũng không tồi?
Phát giác ánh mắt Hoàng Sước nhìn Tiêu Nhân bắt đầu kỳ lạ, tam kiệt đại hận, hận không thể trùm bao tải Tiêu Nhân!
Đêm của một ngày, Hoàng Bác Tri đột nhiên bị thuộc hạ bẩm báo, nói là nhận được bồ câu đưa tin.
Tam kiệt bị sư phụ gọi vào thư phòng suốt đêm, từ khuôn mặt ngưng trọng của Hoàng Bác Tri ngửi được mùi mưa gió nổi lên.
"Sư phụ, ngài gọi chúng ta đến có chuyện gì?" Hồ Túc làm Đại sư huynh mở miệng hỏi trước.
"Vừa rồi thu được tin tức cơ mật truyền đến, Minh giáo phát sinh nội loạn! Tân giáo chủ Vũ Văn Quyết bị trọng thương, rời đi tổng giáo đến địa điểm bí mật dưỡng thương." Hoàng Bác Tri nghiêm túc nói xong, ông giơ tờ giấy trong tay ý bảo, "Đây đúng là thời cơ tốt để diệt trừ ma giáo! Chỉ cần Vũ Văn Quyết chết, Minh giáo không có Cửu Minh thần công nhất định sẽ đại bại!"
Ánh mắt tam kiệt đều sáng lên, đã thật lâu rồi bọn họ chưa động tay chân. Lần này chính cơ hội vô cùng tốt.
"Lập tức thu dọn hành trang, hoả tốc chạy tới địa điểm bí mật này!" Hoàng Bác Tri hạ giọng nói, "Đã dùng bồ câu đưa tin cho người ở phân đà, lập tức thông báo những thế lực giang hồ khác, hoả tốc bí mật chạy tới nơi tập kết, lần này nhất định phải một kích trúng đích, gϊếŧ chết Vũ Văn Quyết!"
Tôn Tuệ Lễ lập tức bừng sáng trong lòng, đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất để tách Tiêu Nhân ra khỏi sư muội sao?
"Sư phụ, để Tiêu đệ cùng đi đi!" Tôn Tuệ Lễ mở miệng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.