Sau khi đạt được mục đích thỉnh an, Tạ Uẩn trực tiếp trở về viện tử. Vác một bộ thân thể như vậy, cho dù có tiền, hắn cũng không có tâm tình gì mà đi dạo. 
Đời trước tuy hắn được vạn người chú ý, nhưng cũng không đại biểu hắn thích mang bộ dạng một tên béo để cho người ta chỉ trỏ. Tạ Uẩn cảm thấy, hắn vẫn nên chạy nhanh về phòng tắm rửa ngủ khỏe cho rồi. 
Dĩ nhiên, tắm rửa ngủ nghỉ chỉ là lời nói đùa mà thôi. Tạ Uẩn vừa trở lại viện tử, Tạ An liền nhanh chóng lên đón: " Thiếu gia, ngài đã về rồi, phu nhân có nguôi giận không?" 
Tâm tình Tạ Uẩn không tồi, cười liếc mắt nhìn Tạ An một cái, nói: " Tinh thần của nương rất tốt, cho ta không ít tiền tiêu vặt." 
Tạ An vui mừng ra mặt: " Ta biết mà, thiếu gia dù sao cũng là thân sinh nhi tử của phu nhân, phu nhân không thương ngài thì thương ai?" 
Tạ Uẩn chỉ cười không nói, tinh thần của Bạch Ngọc quả thật không tệ, thời điểm mắng chửi người trung khí mười phần, thời điểm giả bộ khóc lóc đến lê hoa đái vũ, thời điểm diễn kịch cũng rất giống, đấy còn không phải là rất tốt sao? Về phần tiền tiêu vặt, hắc hắc, năm vạn lượng cũng là tiền tiêu vặt a, cũng đủ hắn mua các loại dược vật cần thiết. 
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc. 
Tạ Uẩn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/175606/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.